25/01/2022
Edit: Chary
__________________________________________
Thời điểm Mộc Tử Khâm tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Toàn thân vừa đau vừa xót, như bị mã xa hung hăng nghiền ép nhiều lần, xương cốt cả người cơ hồ nát thành từng mảnh, hư huyễn vô lực.
Đặc biệt là bộ vị khó nói nào đó càng giống bị lăng trì, đau đớn bén nhọn liên tục đánh úp nơi thắt lưng, thống khổ ép mặt mũi Mộc Tử Khâm trắng bệch.
Hồi tưởng tới một đêm hoang đường bị người nọ nắm trong tay đùa bỡn cùng xâm phạm không ngừng nghỉ, con ngươi xinh đẹp của Mộc Tử Khâm ngập tràn khuất nhục, phẫn nộ đan xen, song quyền gắt gao siết chặt, đến khi móng tay khảm vào da thịt cắt ra một mảng huyết hồng cũng chẳng hay biết.
Cật lực chống đỡ thân thể, Mộc Tử Khâm định rời giường, nhưng mà chân vừa chạm đất thân thể đã mềm nhũn ngã xuống, địa phương kia cũng truyền đến đau đớn khó nhịn.
Mộc Tử Khâm chuyển mình, lại vô pháp đứng dậy, y muốn vận nội lực nâng mình lên, thế nhưng đan điền không có cái gì hồi ứng.
Tựa hồ nhớ lại điều gì, con ngươi Mộc Tử Khâm vụt qua hoảng sợ bối rối, rồi y vươn tay đánh một chưởng tới bàn gỗ gần đó.
Chả có gì phát sinh, bàn gỗ hoàn hảo vô tổn đứng nơi ấy, một vết nứt cũng không thấy.
Mà ngay cả không khí đều không có một tia dao động.
Y lúc này chợt nhận ra, đan điền của mình chẳng biết từ lúc nào đã khô kiệt, bên trong hết thảy đều rỗng tuếch.
Y chớp mắt, có chút hoang mang quan sát đôi tay của mình, như là khó tin tưởng hình huống biến thành thế này.
Y liền cứ nằm sắp trên đất hư vô mờ mịt nhìn lấy hai tay, rất lâu sau đó, y bỗng nhiên nở nụ cười.
Càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng điên cuồng, càng cười càng thê ách, nhưng cười xong rồi nước mắt cũng tuôn rơi, lại vẫn cười chẳng thể ngưng được.
Tiếu thanh tựa tiếng dã thú gào thét tại gian phòng trống rỗng có vẻ phá lệ thê lương lẫn âm trầm.
Tiêu Chấn Diệp vừa hạ triều liền trực tiếp về đây, không ngờ tới từ thật xa chợt nghe được Mộc Tử Khâm mang theo tuyệt vọng nồng đậm ai minh mà cười, tâm hắn căng thẳng không rõ lý do.
Tăng nhanh cước bộ, rảo bước đi tới gian phòng Mộc Tử Khâm ở.
Tại khoảng khắc hắn đẩy cửa tiến vào, tiếng cười đột ngột im bặt.
Đôi mắt với đồng tử đỏ tươi như dã thú gắt gao nhìn hắn chòng chọc, sát khí đọng tại đáy mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.
Chẳng hiểu vì sao, tâm Tiêu Chấn Diệp dưới ánh mắt kia nảy sinh chút chột dạ, phát giác Mộc Tử Khâm ngã trên mặt đất, hắn nhanh vội vàng buông chén thuốc trong tay, nhẹ nhàng bế Mộc Tử Khâm lên giường.
Giúp Mộc Tử Khâm định tốt góc chăn, Tiêu Chấn Diệp mới bưng tới chén thuốc vừa rồi đặt ở một bên, múc một muỗng khẽ thổi, sau đó chuyển đến trước mặt Mộc Tử Khâm: "Tử Khâm, uống thuốc ........."
Chữ "đi" còn chưa ra khỏi miệng, thuốc trên tay đã bị một cổ lực đạo hắt văng ra đất.
Tiêu Chấn Diệp còn không kịp phản ứng liền đối diện tiếu dung băng lãnh hàm chứa cực độ khiêu kích của Mộc Tử Khâm.
Tiêu Chấn Diệp sửng sốt, mà sắc mặt cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trầm xuống, mây đen bao phủ.
Túc sát chi khí lạnh băng từ trên người Tiêu Chấn Diệp lan tràn, không khí như ngưng kết, độ ấm chung quanh đều giảm vài phần.
Tựa cuồng phong trước bão dữ.
Mộc Tử Khâm cơ hồ căn bản không cảm nhận được áp suất thay đổi, vẫn khiêu khích nhìn hắn, tiếu ý bên môi ngày càng khuếch lớn.
Trong mắt quay cuồng cổ khí tức thôn phệ sâm hàn, Tiêu Chấn Diệp dẫn theo kình phong sắt bén xuất thủ, trông thấy còn cách thân thể Mộc Tử Khâm gần trong gang tấc, cánh tay kia liền miễn cưỡng ngừng lại.
Hắn xoay người, lòng ngực phập phồng kịch liệt vài cái, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ phân phó cung nhân tiếp tục sắc thuốc.
Một chén dược khác được bưng lên.
Lần này Tiêu Chấn Diệp không cho Mộc Tử Khâm cơ hội đánh đỗ nữa, hắn trực tiếp đem thuốc uống vào miệng, tiếp đó dùng một tay chặt chẽ ôm thắt lưng mảnh khảnh của Mộc Tử Khâm, tay kia chế trụ say gáy y, mạnh mẽ độ thuốc qua.
"Ô....."
Mộc Tử Khâm bỗng nhiên trợn to đôi mắt, liều mạng ngậm chặt miệng mình, dược dịch màu đen từ bên mép môi nơi hai người tiếp xúc chảy ra, theo cần cổ trắng nón thon dài men dọc xương quai xanh rượt vào vạt áo khép hờ.
Tiêu Chấn Diệp dùng đầu lưỡi cường chế bất dung chống cự cạy mở miệng Mộc Tử Khâm đem nước thuốc rót vào, Mộc Tử Khâm dốc sức giãy dụa, cực lực cự tuyệt nước thuốc tiến nhập.
Nhưng mà chênh lệch lực lượng quá lớn, y ra sức phản kháng căn bản chẳng có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể bị ép nuốt xuống thuốc mà Tiêu Chấn Diệp đút qua.
Một chén thuốc thấy đáy, Tiêu Chấn Diệp thả lỏng Mộc Tử Khâm, Mộc Tử Khâm ngay cả chút khí lực phản kháng cũng chả có, y dùng khủy tay chống đỡ bên hông, dựa trên giường thở dốc.
Ngắm cánh môi kia bị dược dịch tẩm ướt đến ôn nhuận sáng bóng mấp máy khép mở, nhả ra hơi thở ấm áp, mâu sắc Tiêu Chấn Diệp giây lát tối sầm, bên trong ẩn chứa hắc triều du͙ƈ vọиɠ cuồn cuộn.
Hắn tiến lên vài bước, một phen kiềm trụ sau gáy Mộc Tử Khâm, ngăn chặn môi mỏng lãnh đạm của y.
"Ưʍ......"
Khoang miệng thình lình tràn ngập hơi thở bá đạo mà cường thế thuộc về đối phương, Mộc Tử Khâm híp mắt, răng nanh dùng lực cắn xuống.
Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn nơi răng môi tương giao, Tiêu Chấn Diệp trường mâu hắc ám, đầu lưỡi linh hoạt không lùi mà tiến, ở khoang miệng Mộc Tử Khâm tùy ý giảo lộng.
Hồi lâu sau, thẳng đến khi Mộc Tử Khâm khó mà thở nổi, Tiêu Chấn Diệp mới buông y ra.
Nhìn thấy hô hấp Mộc Tử Khâm dồn dập mà hỗn loạn, đôi môi đỏ thắm hé mở, khóe miệng Tiêu Chấn Diệp câu lên, lại tinh tế hôn liếm cánh môi trong suốt của y.
Ngón tay thon dài vuốt ve xương quai xanh vì bị dược dịch thấm ướt mà hiển lộ quang trạch của Mộc Tử Khâm, nơi đó còn lưu lại dấu vết của mình hai ngày trước.
Nhãn quang Tiêu Chấn Diệp hàm chứa tiếu ý: "Tử Khâm, ngươi ngoan một chút, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi ......."
_____________________________________________
Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap (Ngochanhcung) và wordprees (tuchau1105.wordpress.com). Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.