Phế Đế Vi Phi

Chương 27


18/02/2022
Edit: Chary
______________________________
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Chứng kiến một màn này, đồng tử Tiêu Chấn Diệp lập tức nhuốm màu máu tươi, thị huyết rợn người, trán hắn nổi đầy gân xanh, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì phẫn nộ trở nên vặn vẹo.
Hắn điên cuồng tìm kiếm Mộc Tử Khâm suốt năm ngày, trong năm ngày đó cơ hồ thức trắng.

Bây giờ rốt cục tìm thấy người rồi, nào ngờ lại bắt gặp hiện trường thông dâm!
Da thịt trắng tuyết của Mộc Tử Khâm triệt để bại lộ, dấu răng đỏ tươi bắt mắt vô cùng in trên xương quai xanh tinh xảo, như châm chọc mà hung hăng đâm vào lòng Tiêu Chấn Diệp, kích thích lý trí hắn nhanh chóng mất sạch.
Lửa giận ngập trời tựa ngựa hoang thoát cương, điên cuồng gào thét, cuộn trào.

Tiêu Chấn Diệp lấy tốc độ vũ bão vọt về phía hai người kia, lăng lệ xuất chưởng nhắm thẳng Hạ Vân Dương, sát khí mãnh liệt tưởng chừng quyết tâm phải dồn Hạ Vân Dương vào chỗ chết.
Lúc này Hạ Vân Dương đã khôi phục lý trí từ cơn giận dữ, hắn phản xạ cực nhanh, con ngươi lóe lên hàn quang, một tay vận chưởng nghênh đón công kích của Tiêu Chấn Diệp, tay kia nhanh chóng bắt lấy màn cửa bọc kín Mộc Tử Khâm, rồi dùng lực đạo ôn hòa đẩy y khỏi phạm vi bọn họ công kích.

"Ầm!"
Đương khi Hạ Vân Dương vừa đẩy Mộc Tử Khâm ra ngoài, hai cổ chưởng phong va chạm giữa không chung, nhất thời cuồng phong bừa bãi tàn sát khắp nơi, không khí bị khuấy động dữ dội.
Đồ đạt trong phòng hóa thành vô số bột mịn theo tiếng nổ vang, khóe miệng cả hai tràn ra máu tươi, đồng loạt thoái lui vài bước.
"Bệ hạ!"
"Các chủ!"
Nhân mã song phương vừa vặn đuổi tới, bộ dáng giương cung bạt kiếm rút vũ khí giằng co.
Ánh mắt Hạ Vân Dương lạnh lùng, trách cứ lườm Doãn Sướng – người vừa tới liền lập tức đứng bên cạnh hắn.

Tiêu Chấn Diệp dẫn người truy đến tận khách điếm mà y cư nhiên không kịp thời bẩm báo.
Chạm phải ánh mắt băng lãnh kia, Doãn Sướng áy náy cúi đầu, lần này đích thật do y sơ sẩy, y vậy mà chẳng phát hiện dọc đường bọn họ sớm bị người theo dõi.
Thẳng đến khi đối phương bao vây khách điếm, y ngộ ra hành tung bại lộ thì quá muộn rồi.

Y bị đối phương kiềm chân, thật vất vả mới thoát khỏi mấy người đó để chạy về bên người Hạ Vân Dương, sự tình cũng đã phát triển thành như vậy.

Sắc mặt Tiêu Chấn Diệp vô cùng âm trầm: "Ai cho Hạ Vân Dương ngươi lá gan động vào người của trẫm, ngươi thật sự nghĩ trẫm không dám làm gì Vân Nhai các ngươi ư?"
Tiêu Chấn Diệp vừa dứt lời, mười hai ảnh vệ lập tức hiện thân vây dám người Hạ Vân Dương ở giữa, binh khí trong tay tỏa hàn quang sắc lạnh, chỉ đợi Tiêu Chấn Diệp hạ lệnh một câu liền có thể triển khai công kích.
Bọn Doãn Sướng che trở trước người Hạ Vân Dương, ngón tay siết chặt chuôi kiếm bên hông, đồng tử ẩn hiện ánh sáng bén nhọn như dao, tư thế sẵn sàng đón địch.
Hạ Vân Dương ra hiệu Doãn Sướng lui xuống, trông mười hai ảnh vệ trước mặt, môi hắn giương ý giễu cợt: "Đúng lúc bản các chủ cũng muốn lĩnh giáo thực lực của Tiêu đại quốc chủ."
Nói xong khẽ đảo bàn tay ngưng tụ nội lực.

Chợt có tiếng Ầm" vang lọt vào tai ngay khi muốn triển khai thân thủ, sau đó trong phòng một mảnh khói trắng mịt mù, tầm nhìn chung quanh đều trắng xóa.
Hạ Vân Dương còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì âm thanh quen thuộc bỗng nhiên truyền đến: "Đi!"
Tiếp theo có bàn tay lành lạnh túm cánh tay hắn, kéo hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.
"A Khâm?"
Đây là lần đầu tiên người nọ chủ động nắm tay hắn, Hạ Vân Dương nhất thời bất phân hoàn cảnh mà mừng rỡ như điên, tựa như hài tử ăn vụng trái cấm.
"Chỗ Mạnh Hào rất có thể cũng gặp phiền toái, phải mau chóng đuổi theo!" Biểu tình Mộc Tử Khâm ngưng trọng, bây giờ Mạnh Hào là hi vọng duy nhất của y.
Thế nhưng Hạ Vân Dương nào nghe lọt tai lời y nói, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm sườn mặt y, tùy ý để y lôi kéo bản thân chạy trốn.

Chẳng qua chạy chưa được vài bước, thì một đạo chưởng phong đánh úp từ phía sau, Hạ Vân Dương đem Mộc Tử Khâm bảo hộ sau lưng rồi vận chưởng phòng ngự, chưởng kia gần sát người hắn lại thình lình chuyển hướng, biến thành cổ sức kéo hướng về Mộc Tử Khâm đằng sau hắn.
Không ổn, là hư chiêu, mục tiêu của người nọ là A Khâm!!!
Hạ Vân Dương rốt cục phản ứng, muốn giành lại Mộc Tử Khâm nhưng không kịp nữa, cổ lực ấy đem y kéo ra xa, hung hăng quăng tới trên giường.
"A Khâm!"
Hạ Vân Dương vô thức tiến lên, cùng lúc đó mười hai ảnh vệ xông đến.
"Bằng vào các ngươi cũng muốn ngăn cản bản các chủ!?" Hạ Vân Dương hừ lạnh, bàn tay vừa lặt, mang theo nội lực cực đại đánh về phía mười hai ảnh vệ.
Tuy rằng nội lực bọn ảnh vệ thua kém Hạ Vân Dương, nhưng thắng ở chỗ thập phần ăn ý, vì vậy liền vô cùng khó chơi, Hạ Vân Dương tạm thời vô lực thoát khỏi nhóm bọn hắn.
"Các chủ!!!" Doãn Sướng nơi đó cũng bị thị vệ của Tiêu Chấn Diệp cuốn lấy, khó lòng thoát thân.
Mộc Tử Khâm bị cú kia ném cho đầu váng mắt hoa mãi đến giờ mới khôi phục tinh thần, y chứng kiến cục diện hiện tại, theo bản năng quát lớn: "Doãn thị vệ, mau mang hắn ly khai!"
Nghe vậy, đồng tử Doãn Sướng khẽ đảo, một cước đá văng bọn thị vệ chung quanh, dùng hư chiêu công kích mười hai ảnh vệ, tranh thủ thời gian kéo Hạ Vân Dương hướng cửa sổ thả người nhảy xuống, qua giây lát liền biến mất vô tung.
Sắc mặt Tiêu Chấn Diệp âm trầm lợi hại: "Truy!"
Mười hai ảnh vệ nhận lệnh, bật người đuổi theo.
Tiêu Chấn Diệp vẫy lui thị vệ.

Căn phòng to lớn nhất thời chỉ còn mình Tiêu Chấn Diệp cùng Mộc Tử Khâm.

"Tử Khâm của trẫm, đều do trẫm đối xử với ngươi quá tốt, khiến ngươi sinh lòng thị sủng mà kiêu."
Tiêu Chấn Diệp chậm rãi xoay người, lời nói phá lệ chậm chạp, cũng phá lệ thâm trầm, từng chữ từng câu thong thả lại nặng nề nện trúng tâm y, làm người ta bất giác phát lạnh.
Tiếu ý treo trên khóe môi kia âm lãnh cùng cực, càng khiến Tiêu Chấn Diệp tựa hồ biến thành hắc ám Tu La trở về từ địa ngục, áp bức đến độ Mộc Tử Khâm lần đầu tiện trong đời nảy sinh xúc động đào tẩu.
Con ngươi Tiêu Chấn Diệp như có sóng dữ quay cuồng mãnh liệt, cước bộ từ tốn hướng Mộc Tử Khâm mà đi, y có cảm giác không khí cô đọng từng phần theo mỗi bước hắn đi.
Tiêu Chấn Diệp này quá xa lạ với Mộc Tử Khâm, y theo bản năng lùi về phía sau, nhưng giường nào lớn như vậy, y rất nhanh đã đụng góc giường, chẳng còn đường trốn nữa.
Đột nhiên liếc thấy cái lư hương đặt trong góc, Mộc Tử Khâm nhanh tay túm nắm tro ném Tiêu Chấn Diệp, sau đó cấp tốc phóng ra ngoài cửa.
Tại khoảng khắc chân y giẫm lên ngạnh cửa, cổ chân bỗng cứng ngắt, y cúi đầu nhìn thì phát hiện chân phải bị dây vải trói chặt, tiếp theo một cỗ lực lượng thật lớn y lôi về trên giường.
"Tưởng như vậy liền có thể đi tìm dã nam nhân kia sao?"
Chờ Mộc Tử Khâm phản ứng, Tiêu Chấn Diệp đã phủ lên người y, đầu ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve nốt lệ chí nơi khóe mắt y, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình biến, giọng nói trầm thấp cũng chẳng phập phòng, nhưng Mộc Tử Khâm cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Mộc Tử Khâm tính toán trở tay chế trụ Tiêu Chấn Diệp, hắn làm sao cho y cơ hội đó, chỉ nghe xoẹt một tiếng, Tiêu Chấn Diệp trực tiếp xé rách y phục rồi gắt gao buộc hai tay y vào thành giường.
"Xem ra lúc trước trẫm làm chưa đủ tốt, khiến ngươi không nhận thức rõ thân phận của bản thân."
Trông thấy dấu răng Hạ Vân Dương lưu trên cổ Mộc Tử Khâm, u quang lạnh lẽo chập chờn trong mắt Tiêu Chấn Diệp, hắn lấy ra cái hộp nhỏ tinh xảo: "Hiện tại liền giúp ngươi nhận rõ thân phận của mình."
Mộc Tử Khâm nhìn cái hộp kia mà lòng dâng trào khủng hoảng: "Đó là cái gì!?"
Tiêu Chấn Diệp câu diệu cười lạnh, nhãn thần sâm lãnh chẳng chứa một tia tình cảm: "Ngươi rất nhanh sẽ biết.".

Bình Luận (0)
Comment