Tiệc đầy tháng tiểu Hoàng tử vô cùng long trọng. Quan lại đều
chắc chắn đây chính là Thái tử tương lai, cho nên người nào người nấy đều khen
ngợi tán tụng tiểu Hoàng tử anh tuấn, phúc hậu rất giống Hoàng thượng bây giờ.
Khương Bích Lan mỉm cười, thi thoảng liếc nhìn Mộ Dung Viêm.
Còn Mộ Dung Viêm hờ hững uống rượu, mặt mày thản nhiên. Tả Thương Lang không
thích ồn ào náo nhiệt, ngồi ngay ngắn, lặng lẽ uống rượu.
Hữu Thừa tướng được phong làm Quốc trượng, đương nhiên rất hả
dạ, bế tiểu Hoàng tử từ tay bà vú, đắc ý nhìn Tả Thừa tướng, lại thấy Tả Thương
Lang còn chưa đứng dậy, khó tránh khỏi có chút không vui.
Hắn với vẻ mặt không chút giấu giếm, bế đứa trẻ đến trước Tả
Thương Lang: “Tả Tướng quân, sao lại ngồi uống rượu một mình thế này? Mau mau
nhìn tiểu Hoàng tử coi.”
Tả Thương Lang vốn quanh năm chinh chiến nơi xa trường, nào
biết bế trẻ con, nhưng trước mặt mọi người, nàng không tiện từ chối, đưa tay đỡ
lấy đứa nhỏ. Đột nhiên tay tê tê nàng giật mình, tiểu Hoàng tử quấn trong tã cứ
thế rơi xuống đất.
Toàn bộ đều kinh hãi.
Tả Thương Lang phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời đưa tay đỡ lấy,
cùng lúc chạm vào tay Hữu Thừa tướng, tiểu Hoàng tử không sao, nhưng khóc thét
lên.
Khương Hoàng hậu hoảng hốt chạy tới ôm lấy tiểu Hoàng tử. Hữu
Thừa tướng sắc mặt trầm xuống: “Tả Tướng quân, con trẻ vô tội, bổn Thừa tướng
thấy ngài một mình uống rượu tẻ nhạt, vậy mà ngài xem thường, chẳng lẽ là cố
ý?”
Khương Hoàng hậu không biết vì sao phụ thân lại muốn đối phó
với nữ Tướng quân này, nhưng chẳng lẽ không giúp ông? Nàng bèn ôm tiểu Hoàng tử
tới chỗ Hoàng thượng, khóc như mưa trút.
Tả Thương Lang không nói lời nào, từ nhỏ sống cùng bầy sói,
khi được cứu ra cũng phải lớn lên trong môi trường tản khốc, nàng không giỏi
bao biện. Nàng quay đầu, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Viêm.
“Vương Nam.”
“Có thuộc hạ.”
“Đem nhốt Tả Thương Lang vào thiên lao, chờ thẩm vấn sau!”
“Thế này… vâng.”
Vương Nam do dự một lúc, không phải nàng chiến thắng trở về
ư? Tại sao lại dễ dàng bị tống vào thiên lao như vậy?
“Tả Tướng quân, mời.” Giọng của hắn rất nhỏ, lệnh vua khó
cãi. Tả Thương Lang xoa xoa tay, cảm giác tê buốt vẫn chưa tan. Hai binh sĩ
cũng không dám ra tay áp giải nàng, lúc ra khỏi cửa cung, nàng đột nhiên quay đầu
nhìn, trong chớp mắt Mộ Dung Viêm tưởng như nàng đang khóc.
“Hoàng thượng…” Tiết Tả Thừa tướng vừa mới mở miệng đã bị hắn
chặn lại, triều thần càng không dám có ý kiến, chỉ có Khương Hoàng hậu thấy lạ.
Trước kia, quan lại nếu dám có ý phản nghịch sẽ bị xử lý ngay tại chỗ nhưng
nàng ta, chỉ bị tống vào thiên lao…
***
Tả Thương Lang ở trong thiên lao, mốc meo cũ kỹ, tối tăm ẩm
ướt, nhưng nàng vẫn chịu được, bởi trước kia nàng từng ở trong hoàn cảnh tồi tệ
hơn thế này nhiều.
Nàng chỉ sợ ngục tốt mỗi đêm đều đi hắt nước, quần áo ẩm ướt
dính vào người, đang vào mùa đông, rất khó chịu.
Tả Vi Vi âm thầm giúp nàng đem quần áo tới, nhìn người trong
thiên lao trên dưới ướt đẫm, nàng ta chợt nhớ tới vị chủ cũ từng sống trong
lãnh cung của mình. Tuy người trước mắt nắm giữ ngàn quân, tung hoành ngang dọc,
nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một nữ tử.
Vồn dĩ trong thiên lao không cho phép thăm hỏi, nhưng trái
tim con người cũng có máu có thịt, tên của nàng khắp Viêm triều mấy người không
biết, cho nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nàng ở trong thiên lao được một tháng thì một vị công công đến
tuyên chỉ, phục hồi chức vị cho Tả Thương Lang, lập tức lên đường dẹp loạn Ấn Bắc
quan.
Nàng vẫn đứng trong ngục không chịu ra.
Thái giám không dám ra tay, đành về bẩm báo Mộ Dung Viêm. Hắn
tới rất nhanh, trong gian ngục tối đen, hắn dửng dưng nhìn nàng: “Sao? Nàng ấm ức
à?”
Nàng vẫn nửa cúi đầu, nắm lấy đôi bàn tay đang buốt lạnh của
mình. Hắn dần hết nhẫn nại, một tay nâng cằm nàng, dùng sức như muốn bóp nát
xương cốt. Hai mắt chạm nhau, hắn mới thấy ánh lệ nơi khóe mắt nàng.
“Nhớ cho kỹ, ta là quân, ngươi là thần.”
Nàng đưa tay lĩnh chỉ, cúi đầu khấu tạ long ân. Phải rồi,
người là vua, thần là bề tôi. Người muốn sự trung thành, thần sẽ cho người sự
trung thành.
Mộ Dung Viêm cũng thấy những vết nứt nẻ trên tay nàng. Bè
phái của Hữu Thừa tướng vốn không đồng ý thả nàng ra, nhưng Ấn Bắc quan nổi loạn,
trong buổi thiết triều, Mộ Dung Viêm thản nhiên nói: “Vậy Hữu Thừa tướng đã chọn
được người thích hợp?”
Hữu Thừa tướng ngay lập tức đề cử cháu trai Thiện Thanh Viễn.
Mộ Dung Viêm hờ hững nói, nếu thắng ban hầu phong tướng, nếu thua, tru di cửu tộc.
Hữu Thừa tướng cực kỳ kinh hãi, lập tức trở nên nghiêm túc,
vô cùng quả quyết tâu: “Hoàng thượng, thần nghĩ lần này nên để lão tướng ra
tay. Huống chi Tả Tướng quân chiến công hiển hách, nếu giam giữ lâu, cũng không
ổn. Chi bằng cho nàng ta một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Nhìn người lúc này cúi đầu không nói gì, hắn xua tay cho thuộc
hạ lui xuống, nửa ngồi xổm trước mặt nàng, vốn muốn đưa tay ôm nàng một cái, thế
nhưng không biết đã bao ngày nàng không tắm, mùi chua trên người không thể chịu
nổi. Cho nên, hắn chỉ nhẹ giọng: “Về Nam Thanh cung trước.”
Lúc Tả Vi Vi hầu hạ nàng tắm rửa, suýt bật khóc. Nàng cũng
khẽ an ủi nàng ta: “Cũng không phải người được yêu chiều gì, lúc trong đó cũng
bao người ra vào thăm hỏi như vậy, có gì đáng khóc chứ.”
Đúng vậy, có gì đáng khóc chứ, cớ sao nàng lại buồn bã thảm
sầu?
Tối, Mộ Dung Viêm tới, vẫn như cũ không ngủ qua đêm, chỉ cho
nàng một chút vui vẻ, sau đó đứng dậy rời đi. Nàng mở miệng hỏi Tả Vi Vi đang
giúp nàng lau người thay áo: “Đốt thêm một chậu than được không?”
Tả Vi Vi cẩn thận thoa thuốc mỡ lên bàn tay nứt nẻ của nàng
gật đầu không ngừng, vâng, tất nhiên là được.
Nửa mơ nửa tỉnh tới khi trời sáng. Hoàng đế đích thân tiễn
biệt.
Cửa hoàng cung, một chén rượu nhạt.
Nàng cùng hắn đối ẩm. Trước mặt người khác, lúc tiễn đưa ra
trận, hai người đều giữ lễ vua tôi, chưa từng vượt qua nửa phần.
***
Dẹp loạn Ấn Bắc quan, mất nửa năm. Tả Thương Lang khi rảnh rỗi
thường ngắm gió cuốn mây tan nơi biên ải. Tả Vi Vi cũng không sợ khổ thậm chí
đôi khi nàng cảm thấy chiến trường ngoài biên quan này, dù da ngựa bọc thây,
nhưng tự do tự tại, cũng không có gì không tốt.
Nàng ta thường kể chuyện về chủ nhân cũ của mình cho Tả
Thương Lang nghe, về âm mưu quỷ kế chốn hậu cung, về sự được sủng ái của Vinh
Quý phi trước đây, về ba năm ở lãnh cung, về chén rượu độc kết thúc.
Tả Thương Lang hai tay ôm gối, chăm chú lắng nghe. Trải nghiệm
của nàng, thực ra rất ít.
“Ơ kìa, Tướng quân, người phải nói nhiều lên chứ, cả ngày được
mấy chữ như vậy, người không thấy chán sao?” Tả Vi Vi vốn thích làm nũng, lay
lay người nàng.
Những khi như thế nàng lại cúi đầu cười, nhưng vẫn như cũ chẳng
nói được mấy câu.
Phản loạn Ấn Bắc quan đã bị trấn áp. Tả Thương Lang về triều,
đương nhiên được phong thưởng. Mộ Dung Viêm biết nàng không quan tâm, nên cũng
tùy tiện ban. Tả Thương Lang không thích mấy thứ châu quang bảo khí gì đó, thường
thưởng lại cho người hầu trong phủ.
Nói là người hầu, nhưng cũng không nhiều, dù sao nàng cũng
ít ở trong phủ, cho nên cũng chỉ có một quản gia, một nam bộc, và Tả Vi Vi.
Nàng ở trong phủ nghi ngơi, buổi tối Hoàng thượng thết tiệc.
Ba tuần rượu, Mộ Dung Viêm lấy lý do vinh danh công trạng
kính nàng một ly. Nhưng khi nàng đứng dậy uống cạn, hắn cố ý mà như vô tình
nói: “Trận Lạc Liêu thành lần trước, ái khanh có phải đã quên đưa cho bổn hoàng
thứ gì không?”
Tả Thương Lang cả người chấn động, hắn giống như chỉ tình cờ
hỏi. Lòng không yên uống cạn rượu trong chén, nàng có chút bất an, hắn… muốn
nói đến bản đồ bố phòng quân sự ở Vọng Liêu sơn và bản đồ địa hình nơi đó?
***
Đêm, ngự thư phòng.
Tả Thương Lang cúi đầu quỳ trên mặt đất, đã một canh giờ
trôi qua. Vương công công ở bên cạnh dè dặt cẩn thận, đến thở cũng không dám thở
mạnh. Bầu không khí trong cung kỳ dị đến đáng sợ.
Mộ Dung Viêm chăm chú phê duyệt tấu chương. Công công của Tê
Phượng cung tới hai lần, đều bị người ngoài thư phòng đuổi đi.
Canh hai, trán Tả Thương Lang bắt đầu đổ mồ hôi, hai chân
đau như bị kim châm, nhưng nàng vẫn cố cúi đầu không để người khác thấy vẻ mặt
mình.
“Sao, chẳng nhẽ cần bổn hoàng nhắc nhở nàng?” Mộ Dung Viêm
không nhìn nàng, nói.
“Bẩm Hoàng thượng, thần… thần không biết thứ người muốn nói
đến.”
“Tốt, vậy bổn hoàng nói cho nàng nghe. Lại đây.”
Hắn không cho nàng đứng dậy, nàng phải lê gối qua, di chuyển
khó khăn. Vương công công vốn đang đứng hầu hạ một bên. Mộ Dung Viêm lạnh lùng
vứt bỏ tấu chương, khiến hắn cùng một lũ người sợ hãi chạy ra ngoài.
Mộ Dung Viêm cúi đầu nhìn nàng: “A Tả, ta nghĩ nàng hiểu ta
nhất, đừng thử thách sự nhẫn nại của ta.”
“Thần… thật sự không biết chủ thượng đang nói gì.” Tả Thương
Lang cúi đầu. Mộ Dung Viêm khẽ thở dài, khi nói dối nàng thường không dám nhìn
thẳng vào mắt hắn.
“Vậy cứ quỳ đến khi ngươi biết thì thôi.” Hắn mặc nàng quỳ
bên chân, hừ, cố ý dối gạt ta để bảo vệ hắn sao! Cảm thấy người bên cạnh toàn
thân căng thẳng, Mộ Dung Viêm đương nhiên biết vì sao. Một con rắn, từ từ bò tới,
dọc theo mép áo nàng lè lười khè khè.
Ngự thư phòng đương nhiên sẽ không thể nào xảy ra việc này.
Mộ Dung Viêm biết. Hắn không chỉ biết, thậm chí còn tốn công rút hết nọc độc của
nó.
“Quỳ!” Hắn quát lên không cho nàng đứng dậy, cảm thấy bàn
tay bên chân nàng siết chặt lấy mép áo hắn. Con rắn kia chậm rãi bò lên từ sau
lưng nàng. Khuôn mặt trắng bệch kia khiến hắn đột nhiên nghĩ đến cơ thể của
nàng, cơ thể ấy bây giờ nhất định rất lạnh. Phút chốc, hắn muốn đỡ nàng dậy,
nhưng không được, bức vẽ liên quan đến long mạch của Viêm triều, nhất định phải
có.
A Tả, mới một thời gian ngắn, Long Bình kia đối với nàng,
còn quan trọng hơn ta sao?
Canh tư sắp trôi qua, nàng cả người đổ mồ hôi lạnh, một tay
vẫn siết chặt lấy áo hắn, như đã hóa đá, Mộ Dung Viêm không thể kéo dài được nữa,
quẳng con rắn kia vào góc tường, nghiêng người ôm lấy nàng. Cơ thể của nàng lạnh
buốt đúng như hắn nghĩ, làn da bánh mật nhợt nhạt vốn thô ráp, giờ sáng bóng do
mồ hôi ẩm ướt.
Hắn đặt nàng lên sàn nhà lạnh lẽo, nàng cau mày cắn chặt
môi, xương khớp đều cứng đờ. Ý thức mơ hồ, ngay cả đau đớn cũng mơ hồ, cổ nàng
tê dại không thể cử động, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy sàn nhà màu đen, lạnh
lùng phản chiếu sự thảm hại của bản thân.
Hắn như muốn bóp nát xương nàng, thế rồi một giọt nước đổ xuống
mặt đất, màu nước chếnh choáng, một mảnh mơ hồ.
***
Nàng không thể lên triều, ngay cả việc ai đã đưa nàng về Nam
Thanh cung, nàng cũng không biết. Tả Vi Vi chạy ra nhìn thấy nàng, thậm chí còn
tưởng chủ nhân không cẩn thận ngã xuống hồ, cả người đẫm nước.
Trên người thoang thoảng mùi rượu, nhưng trông nàng không có
vẻ đang say. Cho dù có trải qua hoan ái mãnh liệt, sắc mặt vẫn trắng bệch như
cũ. Tả Vi Vi đỡ nàng vào thùng tắm, nàng cũng không tỉnh lại.
Đầu ngón tay trong nước nóng chạm vào cơ thể khẽ run rẩy, cả
người nàng đầy vết thương nhưng không biết làm sao. Tả Vi Vi theo nàng nhiều
năm, nhưng không quen ai trong cung hết. Huống chi mấy năm nay Hoàng thượng đối
với nàng không coi trọng, còn người sống trong cung lại vô cùng thực tế.
Gắng gượng giúp Tả Thương Lang đắp thuốc, nàng vẫn ngủ không
yên, cứ lăn lộn đến khi chạng vạng, nước nhỏ giọt không ngớt, nhưng gọi thế nào
cũng không tỉnh. Tả Vi Vi loay hoay ngoài cung gặp được Vương Nam đang trực
đêm.
Vương Nam lập tức đưa nàng đến Thái y viện, mấy vị Thái y đều
thoái thác, sau còn đùn đẩy lẫn nhau. Cuối cùng, một lão Thái y thấy không được,
thấp giọng nói:
“Hậu cung do Hoàng hậu nương nương làm chủ, quan hệ giữa Tả
Tướng quân với Hoàng thượng… hơn nữa còn không được sủng ái, ai dám đi chứ..”
Vương Nam cười lớn, hắn run run chỉ vào mấy tên Thái y, nàng
ở bên ngoài chém giết không từ mạng sống cho các ngươi ca múa mừng cảnh thái
bình. Giờ lại để nàng bệnh, chết ngay trong hoàng cung rộng lớn này sao?
Mấy vị kia chột dạ không nói gì, cũng không dám làm gì.
Vương Nam hết cách, thăm dò xem Hoàng thượng đang ở đâu, rồi đến chỗ Tê Phượng
cung. Khi Vương công công đi vào bẩm báo. Mộ Dung Viêm đang ngắm Khương Hoàng hậu
múa, múa đẹp đến khuynh đảo thiên hạ, thật không phải hư danh.
Vương công công ghé tai hắn thì thầm, hắn rùng mình, nhớ lại
tình trạng lúc nàng được đưa về, cũng muốn đến thăm. Khương Hoàng hậu lại rất
thông minh, không nhảy múa nữa, tựa đầu trong lòng hắn, nhuyễn ngọc ôn hương nỉ
non: “Hoàng thượng, có chuyện gì sao?”
Mộ Dung Viêm để mặc nàng quàng cánh tay mềm mại qua cổ, nói
không ra lý do, đành quay sang dặn dò Vương công công: “Ngươi ra ngoài chờ trước
đi.”
Vương công công bèn ra ngoài đợi cùng với Vương Nam, Tả Vi
Vi, mãi đến gần canh ba, chờ tới mức lòng người buốt giá.
Nhìn hai người rời đi, Vương công công cũng phải thở than, đế
vương xưa nay đều bạc tình.
Tả Vi Vi hoang mang lo sợ, vừa chạy vừa rơi nước mắt, Vương
Nam cắn cắn môi: “Đi, đỡ Tả Tướng quân ra đây.” Nàng ta không biết hắn muốn làm
gì nhưng hiện tại cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nghe theo lời hắn.
Tả Thương Lang mặt đỏ bừng, nhưng cơ thể lại lạnh lẽo khác
thường. Tả Vi Vi vất vả dìu nàng ra ngoài, Vương Nam buộc phải đỡ lấy, mặt nàng
dán trong ngực hắn, cũng hơi man mát.
Đêm khuya xuất cung, tuy trái với quy định, nhưng hắn dù sao
cũng là thống lĩnh Ngự lâm quân, chuyện này đối với hắn không khó.
Hoàng thành ban đêm, người người đèn tắt. Vương Nam đánh xe
một mạch tới y quán Diệu Thủ nổi tiếng nhất thành. Người ta vốn không chịu mở cửa,
hắn cứ thế phá cửa xông vào. Lương tâm người thầy thuốc, thấy Tả Thương Lang bệnh
nặng. Phó đại phu cũng không dám chậm trễ.
Nàng vẫn gắt gao siết chặt vạt áo Vương Nam, như đang gặp ác
mộng, thế nào cũng không chịu buông, hắn đành để mặc nàng. Phó đại phu thấy
cách ăn mặc của Vương Nam, biết hắn không phải người thường, chuyện trong cung
ông gặp nhiều rồi, không cần nhiều lời. Chỉ là Tả Thương Lang vẫn nửa tỉnh nửa
mê.
Tả Vi Vi thổi nguội thuốc đút cho nàng uống, gọi nàng Tướng
quân. Phó đại phu lúc này mặt mày biến sắc. Viêm triều chỉ có một vị nữ Tướng
quân: “Chẳng lẽ đây chính là Tả Tướng quân?”
Vương Nam không đáp. Phó đại phu tự hiểu, thân mặc quân
trang, bình yên dẹp loạn, giúp bao người khỏi cảnh lưu vong, hà cớ đêm khuya
mang trọng bệnh đến đây tìm thầy thuốc?
Phó đại phu không tiện hỏi nhiều, chi lặng lẽ kê đơn. Lúc mấy
người kia ra khỏi cửa, ông đột nhiên nói: “Các vị, Phó mỗ không biết rốt cục đã
xảy ra chuyện gì, nhưng sau này nếu Tả Tướng quân cần, lão phu nhất định tới hầu.”
Vương Nam biết Tả Thương Lang có địa vị rất lớn trong lòng dân, nếu không Mộ
Dung Viêm đã chẳng lập nàng làm Thái tử phi để củng cố chính quyền. Hoàn cảnh đặc
biệt, hắn cũng không tiện nhiều lời, chỉ chắp tay cảm tạ Phó đại phu, rồi bế Tả
Thương Lang lên xe ngựa.
Vốn muốn giao nàng cho Tả Vi Vi săn sóc, nhưng Tả Thương
Lang không buông tay. Vương Nam thấp giọng dụ dỗ nàng: “Tả Tướng quân, xin hãy
buông tay, thuộc hạ còn phải đánh xe.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, một lúc
lâu đột nhiên nói: “Người không thể hôn thần một lần sao?”
Vương Nam mặt đỏ tía tai. Tả Vi Vi đang muốn đưa tay kéo
nàng, nàng thì thầm: “Người xem, thần theo người nhiều năm như vậy, cho tới bây
giờ người vẫn chưa từng một lần hôn thần.”
Hai người vẫn chưa từng…
***
Mộ Dung Viêm thiết triều xong liền tới Nam Thanh cung, lúc ấy
nàng còn chưa tỉnh. Thấy nàng hô hấp ổn định, bệnh cũng không quá nghiêm trọng,
bèn sai người hầu tới, có lẽ nàng đang muốn tranh chút sủng ái mà thôi.
Khi hắn đứng sát bên cạnh nàng, nàng cũng mở mắt. Mộ Dung
Viêm lạnh lùng: “Giao bản đồ cho ta.” Thế là người đang đắp chăn nằm trên giường
kia ngồi dậy, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, thần cứ tưởng… người đến thăm thần,
thì ra là…
“Chủ thượng, thần thực không biết bản đồ nào.” Giọng nàng
khàn khàn, khi mở miệng yết hầu tựa như bị kim châm.
“Hoàng thượng…” Tả Vi Vi đem bữa sáng lên, thấy cảnh tượng
này, trong lòng kinh hãi: “Tả Tướng quản từ hôm qua tới giờ một hạt cơm còn
chưa ăn, mời Hoàng thượng dùng bữa với Tướng quân trước rồi nói chuyện sau.”
Mộ Dung Viêm lạnh lùng liếc mắt, nàng ta lập tức im bặt. Tả
Thương Lang đột nhiên lớn tiếng: “Nô tài to gan, nuông chiều ngươi quá nên giờ
không biết phép tắc gì hết! Còn không mau cút!” Tả Vi Vi sao không biết Tả
Thương Lang giả bộ để bảo vệ mình, nhưng nàng vẫn rất lo lắng, chỉ khi Tả
Thương Lang ném cái gối qua, nàng ta mới đành ra ngoài.
Mộ Dung Viêm thờ ơ nhìn nàng: “Chủ tớ phối hợp diễn không tệ.”
Tả Thương Lang cẩn thận chú ý thần sắc của hắn, chỉ sợ hắn tính kế với Vi Vi.
Nàng vén chăn làm bộ đứng dậy, do ban đêm toát mồ hôi, lại ăn mặc mỏng manh,
hai gò má đỏ ửng vì bệnh, còn Mộ Dung Viêm vốn yêu thích cơ thể này, nên khó
lòng kiềm chế được.
Hắn lặp tức vung tay ấn nàng lên bàn gỗ lim. Tả Thương Lang
khẽ rên rỉ vài tiếng đau đớn, nhưng nàng không dám kêu. Khay trà, cốc chén trên
bàn bị văng hết xuống đất. Nàng nỗ lực thuận theo hắn, từ nhiều năm trước, nàng
sớm đã biết cách để bản thân chịu ít đau đớn nhất.
Hắn rất hài lòng với cơ thể này, hắn vui vẻ thỏa thích dùng
tay để lại trên da thịt nàng những dấu vết thô bạo. Khi tay hắn nắm lấy bả vai
nàng, nghe tiếng nàng rên khe khẽ, hắn hưng phấn dùng sức, cảm giác được cả
thân thể nàng đang căng ra, mới chầm chậm ghé bên tai nàng, không quên mục đích
của mình: “Bản đồ ở đâu?”
Nàng đã cắn môi đến chảy máu, nhìn mặt bàn lắc đầu, sự kiên
nhẫn của Mộ Dung Viêm đã tới cực hạn: “Long Bình về mặt này phải chăng cũng rất
giỏi?”
Tả Thương Lang cố gắng tập trung nhìn hắn, trong mắt tràn ngập
bi thương.
“Nếu không, làm sao mới năm tháng, nàng lại phản bội ta vì hắn?”
“Thần không hề.”
“Không hề?!”
“Chủ thượng, Lạc Liêu thành đã quy hàng rồi, người vì sao cứ
phải đuổi cùng giết tận?”
“Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta!”
“Á… Không, đừng, chủ thượng, xin đừng, người tha cho thần
đi, xin hãy tha cho thần..
Tả Vi Vi vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng kêu rên mơ hồ từ
trong phòng, nàng không biết vị Tướng quân dù bị kiếm kề cổ mặt vẫn không đổi sắc
kia giờ đau đớn đến thế nào mà phải mở miệng cầu xin.
Lúc Mộ Dung Viêm rời đi, hắn nhìn kỹ Tả Vi Vi, nô tì này chiếm
vị trí không nhỏ trong lòng nàng. Có lẽ do ảnh hưởng tình mẫu tử từ loài sói,
nàng mới đặc biệt bảo vệ người bên cạnh mình như vậy.
Có lẽ… đây cũng chính là nguyên nhân tại sao tướng sĩ kính
yêu nàng.
Lúc Tả Vi Vi đi vào, nàng ngã dưới chân bàn, máu trong váy
như nở hoa diễm lệ, nhưng vẫn cực kỳ tỉnh táo. Nàng nhẹ giọng hỏi Tả Vi Vi có
thuốc giảm đau không. Tả Vi Vi khóc lóc chạy ra ngoài tìm Vương Nam, lúc ấy hắn
đang bàn bạc gì đó với đám đại thần, vừa nghe Tả Thương Lang sinh bệnh, một số
người vốn ngưỡng mộ nàng cũng đi theo, đến Thái y viện họ vẫn còn kì kèo.
Tả Thừa tướng Tiết Thành Cảnh giận dữ mắng người một hồi, cuối
cùng mới dẫn được bọn họ theo đến.
Xương bả vai bị rạn. Thái y tay chân luống cuống giúp nàng
băng bó. Nàng nhỏ giọng hỏi Vi Vi đang lau mồ hôi cho mình: “Cánh tay này còn
không?” Tả Vi Vi gật đầu lia lịa: “Ở đây, ở đây’
Sau đó, lấy khăn tay vừa lau lên trán nàng, vừa lau lên mắt
mình.
Buổi tối khi đút nàng ăn chút cháo. Tả Vi Vi không nhịn được
nói: “Tướng quân, Hoàng thượng cần gì, người đưa cho ngài là xong. Tội gì phải
chịu đau đớn thế này.”
“Vi Vi, ta mắc nợ một người, đây… coi như trả nợ cho hắn.”
***
Hôm sau, Dực Vương Ấn Bắc quan phái người tới đưa thư quy
hàng. Tả Thương Lang là người cùng hắn ký hiệp ước, nên nàng cũng sẽ là người
đi nghiệm thu. Mộ Dung Viêm phái người tới mời nàng, nói là mời, chẳng khác nào
mệnh lệnh.
Tả Vi Vi trông sắc mặt của nàng, bộ dạng đó ra ngoài thật muốn
dọa người. Nghĩ ngợi một chút bèn vào phòng mình lấy son hồng ra, tỉ mỉ giúp
nàng trang điểm.
Tả Thương Lang hiếu kỳ nhìn chiếc hộp trên tay nàng, hỏi đây
là cái gì?
“Là son.” Tả Vi Vi vẫn đều tay, nhiều năm hầu hạ Vinh quý
phi, kỹ thuật trang điểm của nàng có thể nói là số một. Tả Thương Lang vuốt nhẹ
chiếc hộp trên tay, khẽ nói: “Thì ra… đây là son.”
Vi Vi trong lòng chua xót, cũng không đáp lời, quay người
vào trong phòng lấy trâm, lấy vòng ra. Tuy chỉ là một a hoàn, nhưng những thứ Tả
Thương Lang thưởng cho nàng không hề kém các tiểu thư khuê phòng khác là bao.
“Tướng quân, hôm nay trang điểm thế này không thể mặc áo
giáp được.”
“Vậy mặc gì?”
“Trang phục thường ngày của người cũng không thích hợp với
kiểu trang điểm hiện tại.” Tả Vi Vi ngắm Tả Thương Lang sau khi trang điểm
xong, cố nén kinh ngạc trong lòng, phải để nàng tự mình soi gương mới được:
“Đúng rồi, Vi Vi nhớ người có một bộ váy cổ hoa sen màu lục nhạt.”
“Hả? Đấy chắc là có từ lúc được chủ thượng phong phi. Có điều,
Vi Vi à, hôm nay ta đi nhận thư đầu hàng, chứ không phải tham gia quốc yến.”
“Cũng có khác gì nhau đâu, làm đẹp cho mình có gì sai chứ.”
“Em đó…”