Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 10


Khăn chườm nóng được đưa đến tay Hoàng đế, hắn dừng ở chỗ xanh tím một lát rồi không hề khách khí lấy khăn xoa bóp chỗ xanh tím.
Cố Vân Tiện đau đến nỗi hít vào một hơi khí lạnh. Trời ạ, hắn xuống tay thật là tàn nhẫn!
“Chịu đựng.” Khoé mắt liếc về phía nàng, Hoàng đế chậm rãi nói, “Cố gắng chịu đựng, trẫm đã phân phó thái y không bỏ cam thảo vào trong thuốc.”
Lời hắn nói khiến cho thân thể nàng trở nên cứng ngắc.
Lúc còn là Hoàng hậu, nàng luôn luôn cố gắng giữ vững phong thái của một chủ mẫu. Nhưng chỉ khi uống thuốc thì mới xuất hiện tính trẻ con, mỗi lần uống xong đều ăn rất nhiều mứt hoa quả. Ngẫu nhiên bị hắn nhìn thấy, khiến hắn vô cùng kinh ngạc lại còn chê cười nàng vài ngày.
Hắn vẫn còn nhớ rõ việc này?
Nàng cảm giác tim mình đập rất nhanh, phải nhanh chóng quyết định, không thể kéo dài được nữa.
“Thật ra…” Nàng thấp giọng nói, “Đến tận hôm nay, nô tì đã không còn sợ khổ nữa rồi.”
Hoàng đế nghe vậy tay chợt ngừng lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên mặt nàng: “Ừm?”
“Thời gian ở tại Tĩnh Sinh các, nô tì đã từng bị bệnh, hơn nửa tháng liền phải uống thuốc. Những chén thuốc này cũng không bỏ cam thảo hay mật ong vào, đắng đến mức đầu lưỡi tê liệt, tuy vậy nô tì cũng uống được.” Nàng cười cười, “Khi đó nô tì biết, hóa ra có một số việc chỉ cần trở thành thói quen thì không có gì là không thể.”
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, trên môi lại lộ ra ý cười, nét cười này lại mang theo vài phần lãnh ý. Ngoài dự định, hắn lấy tay nâng cằm nàng, nheo mắt lại tỉ mỉ xem xét.
Cố Vân Tiện mở to hai mắt, nỗ lực làm ra vẻ không sợ hãi. Thế nhưng từ từ đôi mắt trong trẻo kia hơi đỏ lên, một giọt nước mắt… rơi xuống đầu ngón tay của hắn.

Hoàng đế sững sờ, buông nàng ra: “Ngươi khóc cái gì?”
Nàng lại cúi đầu, cũng không trả lời.
Hắn nhìn người thê tử kết tóc chung sống cùng hắn bốn năm, đột nhiên cảm giác được mình căn bản không hiểu được nàng đang suy nghĩ những gì.
Hắn đứng dậy, không nói gì, xoay người rời đi. Lữ Xuyên có chút lo lắng liếc nhìn nàng một cái, cũng không dám nói thêm gì.
Đợi mọi người đi hết, A Từ tiến đến bên cạnh Cố Vân Tiện, rầu rĩ nói: “Vừa rồi hù chết nô tì rồi, tại sao tiểu thư lại to gan như vậy? Cứ không cho bệ hạ thể diện, khiến bệ hạ mất hứng…”
Cố Vân Tiện yên lặng nhìn về phía trước, trên môi hiện lên một nụ cười, giống như thê lương lại cũng giống như nhận mệnh: “Tình cờ có được sủng ái? Ngươi nghĩ hôm nay ta còn đường lui nào khác sao?”
A Từ sửng sốt.
“Ta vốn chỉ muốn hầu hạ Thái hậu thật tốt, né tránh những phân tranh này. Mấy ngày này bởi vì Thái hậu, ta đã lần thứ hai bị những nữ nhân kia ghen ghét. Hôm nay chuyện của Bạc thị truyền ra, ta sẽ không bao giờ… có khả năng tránh thoát lần nữa. Hoặc là ngồi chờ chết, hoặc là mở một đường máu. Không có lựa chọn thứ ba.” Thanh âm của nàng chém đinh chặt sắt giống như phán quyết.
“Ý tiểu thư là?” A Từ ngẩn người hỏi.
“Thái hậu mong muốn ta một lần nữa tranh giành tình cảm của bệ hạ. Vì Cố thị ra sức đánh một trận.” Cố Vân Tiện thấp giọng nói, “Hôm nay, ta chỉ có thể đáp ứng người.”
Nói xong câu đó, trong lòng nàng không thể không trở nên nguội lạnh. Hóa ra mọi thứ đều chuẩn bị từ trước, nàng còn tưởng mình có khả năng chạy thoát, không cần một lần nữa tranh giành sủng ái của nam nhân kia. Chấp nhận số mệnh, từ ngày nàng gả cho hắn, cả đời này chính là dựa vào hắn mà sinh tồn. Không có cách nào thay đổi.
A Từ ngây người một lát, lúc sau mới phản ứng, “Nếu ngài quyết định như vậy.. tại sao vừa rồi lại đối xử với bệ hạ như thế?”
“Bởi vì..” Cố Vân Tiện nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này tuyết đã bắt đầu rơi. Đây cũng chính là ngày mà nàng uống rượu độc, “Thái hậu đã suy nghĩ rõ mọi chuyện, ta cũng đã hiểu rõ.”
***
Tối hôm đó Cố Vân Tiện đến Trường Tín điện, Thái hậu im lặng không lên tiếng để cho nàng dập đầu ba cái mới hỏi: “Con đã nghĩ xong?”
“Con đã nghĩ xong.” Cố Vân Tiện ngẩng đầu, “Điều mẫu hậu mong muốn cũng là điều A Vân mong muốn. Lúc này đây, A Vân nhất định sẽ không khiến cho mẫu hậu thất vọng.”
Thái hậu nghe thấy cách xưng hô của nàng, trên mặt tràn ngập ý cười. Bà đưa tay, Cố Vân Tiện không do dự cũng đưa tay mình ra. Hai đầu ngón tay nắm thật chặt cùng một chỗ, giống như một lời ước định.
***
Giao thừa sắp đến, các cung các viện đều hân hoan dán câu đối, giăng đèn kết hoa. Mà ở một nơi nào đó, sóng ngầm bắt đầu khởi động. Bạc thị từ từ tứ phẩm Mỹ nhân xuống còn chính bát phẩm Thải nữ, nguyên nhân chính là mạo phạm phế hậu. Phế hậu ở trong hậu cung vốn lĩnh phần lệ của chính bát phẩm, nay lại được nâng lên lĩnh phần lệ từ lục phẩm, giống như Quý nhân.
Phần lệ cũng không quan trọng, quan trọng là… Từ chuyện này có thể chứng tỏ: Không chỉ có Thái hậu thương tiếc phế hậu, mà ngay cả bệ hạ cũng có khả năng hồi tâm chuyển ý!
***
Đêm 30, lục cung tề tụ ở Trường Nhạc cung thỉnh an, nhân dịp năm mới, mọi người phá lệ đều đến đủ. Ngay cả cung tần phân vị thấp cũng đến góp vui náo nhiệt. Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy phế hậu đường dương quan đang rộng mở, cuối cùng ngay cả mặt cũng không lộ một chút khiến cho mọi người vô cùng thất vọng.
Sau khi thỉnh an, Diệp tài tử cùng Trinh tiệp dư đi bộ trở về Thành An điện. Bốn bề vắng lặng, Diệp tài tử thấp giọng nói: “Nương nương, hôm nay chúng ta không gặp Cố thị, ngài nghĩ xem nàng trốn đi để âm thầm làm gì?”
“Còn có thể làm cái gì? Dựa vào việc có Thái hậu chống lưng, một lòng một dạ học tập làm sao để hấp dẫn sự chú ý của Hoàng thượng chứ còn gì nữa.” Trinh tiệp dư giống như đang tự giễu.

“Còn Bạc thị…”
“Nàng ta đã trở nên vô dụng rồi, bổn cung cũng không có hứng thú đi cứu nàng. Chẳng qua, nếu như ta đoán không sai, đợi năm sau lại phải trọng dụng nàng. Đến lúc đó ta còn phải dựa vào phúc của nàng ta nữa.” Trinh tiệp dư yếu ớt cười, mang theo mấy phần thần bí.
Diệp tài tử hơi suy tư một chút, cũng hiểu được, không khỏi cười nói: “Nương nương cao minh.:”
***
Giao thừa đêm đó theo thường lệ có gia yến, bởi vì thân thể Thái hậu không khoẻ nên không xuất hiện. Cố Vân Tiện ở Trường Tín điện cùng bà đón giao thừa. Cung nhân chuẩn bị cơm vàng bạc, tưởng trưng “Vàng bạc đầy nhà.”, còn có táo, bánh quả hồng, hạnh nhân, củ lạc và bánh mật. Toàn bộ đều mang màu sắc vô cùng may mắn. Khó có được lễ mừng năm mới, tâm tình Thái hậu vô cùng vui vẻ. Cung nhân của Trường Nhạc cung đều vui vẻ đùa nghịch, cả cung điện vô cùng náo nhiệt, không khí vui mừng mười phần.
Cố Vân Tiện đẩy một cánh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, không khỏi nhẹ giọng thì thầm: “Hàn từ khứ đông tuyết, noãn đái nhập xuân phong.”
“Giai phức thư mai tú, bàn hoa quyển lạp hồng.” Âm thanh trong trẻo lại nói tiếp, “Mẫu hậu, ở đây thật náo nhiệt, nhi tử hình như tới chậm rồi?”
Cung nhân không ngờ bệ hạ đột nhiên xuất hiện, tất cả đều cẩn thận đứng đó. Trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh, Thái hậu cười nói:”Không muộn, Vân nương so tài cắt giấy với ai gia, hiện tại bất phân thắng bại, con vẫn còn kịp làm trọng tài.”
“So tài cắt giấy?” Hoàng đế nhíu mày,”Nghe qua cũng thấy rất thú vị.”
Hắn đến gần, Cố Vân Tiện mới nhìn rõ gương mặt ửng đỏ của hắn, chính xác là mới vừa uống rượu. Tuy rằng đã ngồi lên kiệu, thế nhưng trong gió tuyết cũng bị đông cứng. Trong điện đốt địa long, băng tuyết vương trên lông mi gặp nhiệt độ nóng liền tan chảy, lưu lại một chút ẩm ướt.
Cung nhân thay hắn cởi áo khoác, lại muốn lau sạch giọt nước vương trên mặt hắn. Hắn không nhịn được quay đầu sang chỗ khác, Thái hậu liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: “Lại không để ý đến thân thể, cẩn thận bị nhiễm phong hàn đấy.”
Hắn ngồi xuống đối diện với Thái hậu, cười nói:”Mẫu hậu nói vậy, tựa như ở đâu cũng quý như vàng? Lúc đó nhi tử chẳng phải là một tờ giấy hay sao?”
Thái hậu bị hắn chọc cười, vẫn còn nghiêm túc xụ mặt nói: “Dù con có nói như thế nào, long thể chính là an nguy của xã tắc, không được khinh thường. Nếu như con ngại tì nữ thô kệch, vậy thì Vân nương, con đi hầu hạ bệ hạ lau mặt.”
Cố Vân Tiện ngạc nhiên, không ngờ thái hậu lại đột nhiên nói như vậy.
Hoàng đế vừa muốn cự tuyệt, sau khi nghe được nửa câu sau lại đem lời nuốt xuống. Hắn cũng không nhìn nàng, trái lại ánh mắt lại nhìn lên đám giấy hoa nằm trên bàn.
Cố Vân Tiện chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoàng đế, quỳ xuống, rút khăn tay lau lên trán hắn. Khung lông mày của hắn rất cao, chân mày đen và dày, anh khí giống như thanh gươm. Nàng nhớ tới đêm tân hôn, lúc cả hai đều có tình cảm với nhau, có một đêm nàng tỉnh dậy, nhìn chằm chằm lông mày của hắn, rốt cuộc nhịn không được vuốt lên thì lại bị hắn nắm chặt tay, bắt quả tang nàng nghịch ngợm.
Nhớ tới chuyện cũ, nàng có chút hoảng hốt, ngược lại kịp thời phát hiện tay của mình đã dừng lại quá lâu, lâu đến nỗi Thái hậu và cung nhân đều nhìn nàng, ngay cả Hoàng đế cũng buông mắt nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Nàng đỏ mặt, vội vàng thu tay lại: “Nô tì thất thố.”
“Đang suy nghĩ cái gì?” Hoàng đế thuận miệng hỏi
“Dạ, không có gì.”
Nàng trả lời qua loa, Hoàng đế cũng không hỏi nữa, mà là giơ đống hoa giấy trong tay lên, hỏi: “Đây là ngươi cắt?”
“Dạ.”
“Ồ, đây là nhành mai, đây là hải đường, cái này là…” Hắn nghi ngờ nhìn hoa giấy trong tay.
Cố Vân Tiện chậm chạp nói: “Cái đó còn chưa cắt xong…”

Hoàng đế sửng sốt, Thái hậu lại không kìm chế cười thành tiếng. Hắn ngây người chốc lát, cũng nở nụ cười.
Thời gian kế tiếp trôi qua rất nhanh, Cố Vân Tiện tiếp tục dùng kéo cắt hoa giấy thi với Liễu Sắc. Cuối cùng, bởi vì hoa giấy của Liễu Sắc tinh xảo hơn nên thắng. Cố Vân Tiện thấp giọng oán giận: “Liễu thượng cung lớn hơn A Vân nhiều, vậy mà cũng không thèm nhường vãn bối một chút.”
Liễu Sắc tủm tỉm cười: “Thái hậu nói, cắt hoa giấy tuy là một trò chơi, nhưng cần sự tập trung, nếu không thì sẽ rất khó coi. Huống chi, nô tì cũng không dám xem nương tử như vãn bối.”
Thái hậu cười cười, liếc mắt nhìn Cố Vân Tiện: “Con rất cố chấp với việc này. ”
“Phàm là chuyện để ở trong lòng, nào có thể không cố chấp chứ?” Cố Vân Tiện dường như vì thua mà cảm thấy vô cùng mất mát, cuối cùng còn thở dài.
Liễu thượng cung nói: “Thái hậu, người nhìn xem, nương tử rõ ràng là đang dùng lời nói để hù doạ nô tì mà. Cùng lắm thì nô tỳ đem lì xì tặng cho nương tử, miễn cho nương tử cả năm sau đều nhìn nô tì không vừa mắt!” Buổi nói chuyện khiến mọi người trong điện đều phải cười to,
Hoàng đế nghe Cố Vân Tiện nói câu kia rồi thở dài thì vẻ mặt khẽ động, đôi mắt đen tuyền nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
***
Nói là đón giao thừa, ngày mai còn có buổi chầu sáng sớm mồng một, Hoàng đế dĩ nhiên phải thức dậy sớm, vì vậy giờ Tý vừa điểm Thái hậu liền thúc giục hắn đi nghỉ ngơi. Đã trễ thế này tự nhiên không thể quay về Đại Chính cung. Vì vậy thái hậu sai người ở Trường Nhạc cung sắp xếp một gian tẩm điện, để cho Cố Vân Tiện cùng hắn đi vào.
Hoàng đế vừa rồi uống vài chén rượu, hiện tại đã có vài phần say, vào tẩm điện liền nằm xuống giường. Cố Vân Tiện phân phó cung nga đi tới rửa mặt cho bệ hạ, lại bị hắn không kiên nhẫn đẩy ra. Lữ Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Nương tử, bệ hạ đã say thành như vậy, ngài nên tự mình hầu hạ đi.” Thấy Cố Vân Tiện bất động, lại nói: “Thái hậu phái ngài hầu hạ bệ hạ, ngài cũng nên tận tâm tận lực làm đúng không?”
Cố Vân Tiện lúc này mới chậm rãi tiến đến, ngồi xuống giường, đỡ Hoàng đế dậy. Hắn híp mắt tựa lên vai nàng. Tiếp nhận khăn nóng từ tay cung nữ rồi cẩn thận lau mặt cho hắn, lúc gần xong chợt bị hắn nắm lấy cổ tay.
“Bệ hạ…” Nàng giãy dụa, “Bệ hạ, ngài buông tay, nô tì không cử động được…”
Hoàng đế lại nắm chặt tay nàng hơn, dùng lực một chút liền kéo nàng vào lòng. Trước giường có ba bốn cung tỳ đang cầm bồn, khăn, đồ rửa mặt, nhìn thấy chuyện này sợ đến mức vội vàng cúi đầu, cũng không dám ngẩng lên nhìn.
“Nói chuyện với trẫm một lát, lúc nãy nàng đang suy nghĩ điều gì?” Giọng Hoàng đế mang theo ba phần say.
“Dạ?”
“Ở trong điện của mẫu hậu, lúc nàng lau mặt cho trẫm. Trẫm biết nàng thất thần.”
“Nô tì suy nghĩ… A —— ”
Cung nga bị tiếng hô kinh sợ đến mức phải ngẩng đầu, đã thấy bệ hạ ôm lấy Cố nương tử ngã xuống giường. Vẻ mặt Lữ Xuyên không thay đổi, từ trong kẽ răng khẽ rít: “Còn không mau lui ra.”
Mọi người như nhận được thánh chỉ, không ngừng bận rộn đứng dậy lui ra ngoài điện.


Bình Luận (0)
Comment