Đối với việc Trinh quý cơ bị thất sủng, Cố Vân Tiện giống như vô ý hỏi Hoàng đế: “Trinh muội muội đã làm gì sai sao?”
Bàn tay bạch ngọc của nàng đưa tới một chén trà, “Cũng đã mấy ngày bệ hạ không đi thăm muội ấy rồi.”
Hoàng đế nhận chén trà đưa qua, nhưng không uống, nhíu mi hỏi nàng, “Nàng hy vọng trẫm đi găp nàng ta à?”
“Thần thiếp chỉ cảm thấy bệ hạ sủng ái Trinh muội muội như vậy, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không…”
Nàng còn chưa dứt lời, Hoàng đế đã gật gật đầu, “Nếu Vân nương đã nói thế, vậy trẫm đây liền đi thăm một chuyến vậy.”
“Bệ hạ!”
Lúc này vẻ mặt Hoàng đế ngập ý cười nhìn nàng, “Rộng lượng, nhưng đừng giả bộ quá mức!” Như thói quen, hắn gõ nhẹ lên trán nàng một cái, “Ghen tị thì cứ nói thẳng đi.”
Cố Vân Tiện thẹn quá hóa giận, quay đầu đi chỗ khác, khẩu khí cứng nhắc, “Thần thiếp mới không có ghen tị; chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, bệ hạ nghĩ nhiều quá rồi. Người muốn đi đâu thì cứ đi, thần thiếp không quan tâm nữa!”
Hắn vốn chỉ là đùa nàng thôi, lại thấy sắc mặt của nàng như vậy, liền nghiêm túc lại. Cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện trước đó, hắn chậm rãi hỏi, “Lúc tân nhân mới nhập cung, trẫm hay đi thăm Như Phương hoa, lúc đó nàng nghĩ gì?”
Cố Vân Tiện thoáng sững sờ.
Đôi mắt đen nhánh thâm sâu của hắn yên lặng nhìn nàng, trong đầu chợt lóe tia chờ mong chính mình cũng không hiểu tại sao.
Nàng cúi thấp đầu, giống như đang suy tư, hồi lâu sau mới đáp, “Có một chút mất mát, còn có chút lo sợ.”
“Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi.” Nàng nhìn hắn, ánh mắt yếu đuối, “Bởi vì lúc đó mặc dù người sủng ái tân nhân, nhưng cũng không quên thần thiếp. Thần thiếp biết bệ hạ không quên thiếp, trong lòng liền tốt hơn rất nhiều.”
Trả lời như vậy, biết tiến thoái có chừng mực; vốn là làm hắn yêu thích. Nhưng sao đối với câu trả lời quá mức hiểu chuyện này, hắn lại trở nên trầm mặc.
Cố Vân Tiện thấy Cơ Tuân không nói lời nào, trong lòng hơi hoang mang. Hắn chống lại ánh mắt thăm dò của nàng, phút chốc thanh tỉnh, sau đó lại mờ mịt.
Rốt cuộc hắn đang chờ mong cái gì chứ?
Trong đầu đột nhiên đau đớn, giống như bên trong có thứ gì đó bị xé rách, làm cho hắn nhíu mày.
“Bệ hạ?” Nàng cả kinh vội hỏi, “Người sao vậy?”
Hắn hít sâu một hơi, “Không sao…chỉ là đột nhiên đầu rất đau thôi.” Nói xong câu này, nhịn không được lại hít một hơi khí lạnh.
Cố Vân Tiện biết tính cách hắn mạnh mẽ, chưa từng tùy tiện nói tiếng ‘đau’ bao giờ. Lúc này hắn suýt thì nói không ra lời, lập tức hiểu là không thể coi thường được, vội nói, “Thần thiếp sai người mời ngự y đến! Lữ đại nhân! Nhanh đi Thương Dược cục!”
Khoảng chừng một chung trà sau, bốn ngự y từ Thượng Dược cục đều tề tụ tại Hàm Chương điện, mặt mũi đầy ngưng trọng bắt mạch cho Hoàng đế.
Hắn tựa trên giường, đã khôi phục lại trạng thái, chỉ nói, “Chỉ là một cơn đau chợt đến mà thôi, giờ cũng khá hơn rồi. Không cần kinh động mọi người.”
“Bệ hạ!” Cố Vân Tiện trừng mắt với hắn, rõ ràng không cho phép hắn nói nhảm.
Hoàng đế bị ánh mắt nàng hù đến sững sờ, liền đóng miệng lại, ngoan ngoãn cho chẩn trị.
Hà Tiến đứng bên cạnh nhìn muốn lòi cả tròng mắt xuống. Ngoan ngoãn, Nguyên quý cơ bây giờ thật khó lường a! Ngay cả bệ hạ cũng dám trừng mắt! Mấu chốt là bệ hạ thế mà còn liền dính chiêu này!
Sau khi ngự y cẩn thận xem bệnh chẩn mạch xong, khom người báo, “Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, chúng thần cũng không thấy có bệnh gì đáng ngại, chỉ là gần đây suy nghĩ quá độ, có chút mệt mỏi thôi.”
Bệnh này làm hoàng đế không biết nên khóc hay cười nữa, mày kiếm khẽ nhíu, còn có chuyện như vậy sao?
Cố Vân Tiện cũng có chút kinh ngạc, nhìn hoàng đế một lát, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thần sẽ châm cứu giúp bệ hạ, sau đó ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.”
Cố Vân Tiện nói, “Vậy mau mau châm cứu đi.” Thấy hoàng đế dường như có điều muốn nói, nàng nhịn không được nghiêm mặt, “Xin bệ hạ nghe ngự y dặn dò, bảo trọng long thể. Đây là việc nhất thiết của xã tắc vững chắc.”
“Nghiêm túc vậy…” Hắn có chút không vui nhún vai, phàn nàn.
Cố Vân Tiện tiến lên, hai tay mềm mại đỡ lấy cánh tay hắn, để hắn nằm xuống thuận tiện cho ngự y châm cứu. Hắn nhìn cần cổ trắng như tuyết, đôi môi hồng thắm của nàng, không khỏi mềm lòng, thuận theo động tác của nàng nằm xuống.
Ngự y châm cứu xong, liền lui ra ngoài kê đơn thuốc.Cố Vân Tiện ngồi bên giường, nhìn chằm chằm hoàng đế còn nhắm mắt, thử dò xét hỏi, “Bệ hạ, sao rồi? Cảm thấy tốt hơn không?”
Hắn vẫn nhắm mắt, nghe vậy thì chậm rãi đáp, “Ừm, tốt hơn chút rồi.”
Tay nàng xoa lên trán của hắn, thấy có chút lạnh, “Ngự y vừa mới nói, bệ hạ đau đầu là vì quá mệt nhọc. Thần thiếp có thể hỏi là có chuyện gì làm Người ưu phiền vậy không?”
Nàng tận lực để thanh âm của mình nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, không muốn cho thấy vẻ khẩn trương. Thần trí hắn lúc này cũng buông lỏng, cố gắng nói ra chuyện hữu ích một chút.
Hắn trầm mặc hồi lâu mới chầm chậm nói, “Cũng không có gì, là chuyện trên triều thôi. Trẫm còn tưởng mình nhiều năm như vậy rồi sẽ thành quen, thì ra lại vẫn cảm thấy mệt mỏi như vậy.”
Nàng mỉm cười nói, “Mấy ngày trước thần thiếp lo liệu cung vụ mệt nhọc, hôm nay lại đến bệ hạ mệt nhọc vì triều đình. Chúng ta cũng coi như là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cúc cung tận tụy rồi.”
Hắn bị lời nàng nói chọc cho cười, kéo tay nàng, trực tiếp che lên trán mình, hít một hơi sâu, thở dài, “Nàng bên cạnh như vậy thật tốt. Có nàng cạnh trẫm, trẫm cả người đều thả lỏng, trăm sự cũng không muốn nghĩ.”
“Vậy ở bên mấy muội muội khác, hoàng thượng không thả lỏng sao?”
“Mấy nàng ta?” Bên môi Hoàng đế nở nụ cười nhạt mỉa mai, “Ở cùng mấy người đó, với khống chế tiều thần cũng chẳng khác gì nhau.”
Da đầu nàng run lên.
“Là vậy sao? Vậy, bệ hạ là yêu thích Như Phương hoa…không, là Bạc thứ dân sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Nàng ta? Không có cái gì thích với không thích, nàng ta với mấy nàng khác cũng vậy thôi.” Hắn lười nhác nói, “Lúc đó trẫm sủng ái nàng ta, chẳng qua chỉ vì trẫm nên sủng ái thôi.”
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên trở mình, trực tiếp đem nàng kéo đến bên giường, ôm eo nàng nói, “Bồi trẫm ngủ một chút.”
“Nhưng bệ hạ…” Nàng nhìn thấy mình chưa cởi giày, có chút bất đắc dĩ.
“Đứng nói, có chuyện gì tỉnh rồi nói tiếp…” Thanh âm hắn hàm hàm hồ hồ trầm thấp, dường như đã tiến vào mộng đẹp.
Nàng không dám lên tiếng, đành phải nháy mắt cho Thái Hà, nàng ấy lập tức đến quỳ trước giường, giúp nàng cởi giày.
Cố Vân Tiện nằm bên cạnh Hoàng đế, nhìn hắn ngủ yên, bỗng suy nghĩ miên man.
Hô hấp hắn bình chậm, nhưng lông mày lại nhíu lại; nàng trước kia cũng chưa từng thấy, thì ra khi hắn ngủ lông mày luôn nhíu lại như vậy.
Có chuyện gì mà hắn ngay cả đi ngủ cũng không an tâm như vậy? Trong mộng hắn đang suy nghĩ gì chứ?
Mười lăm tháng tám, lại Trung Thu nữa.
Trung Thu năm trước bởi vì là lúc Thái hậu băng hà chưa đến nửa năm, cho nên bệ hạ cũng không có tâm tình, chỉ cùng sáu cung tần cử hành một bữa gia yến, năm nay lại không thể tiếp tục qua loa như vậy.
Cung yến được cử hành tại Khánh An điện, ngoại trừ quan lớn tam tỉnh lục bộ, năm nay còn đặc biệt cho tam giáp tiến sĩ vào cung.
Chuyện như vậy rất là hiếm gặp.
Bởi vì Khánh An điện có quy mô lớn, kết cấu đặc thù, từ ngày xây dựng tới nay, vẫn là nơi tốt nhất thiết đãi bách quan Đại Tấn, mà bách quan một mực cũng cho rằng có thể vào được Khánh An điện dự tiệc là chuyện rất vinh dự. Ngoại trừ hoàng thân quốc thích, bình thường quan viên phải từ tứ phẩm trở lên mới có vinh hạnh đặt chân vào đây; nhưng lần này bệ hạ lại phá lệ mời tam giáp tân khoa tiến sĩ cùng dự yến: bọn họ dù làm việc ở các bộ, chức quan lại hết sức nhỏ bé, tốt nhất như Thôi Sóc cũng bất quá là chính bát phẩm mà thôi.
Mặc dù hoang mang, nhưng ý chỉ của bệ hạ cũng không ai dám ngăn cản. Cho nên lúc màn đêm Trung thu buông xuống, danh chấn Dục Đô mấy năm nay, gần đây danh tiếng lại như ánh mặt trời ban trưa- Thôi Sóc- hiện tại đã xuất hiện ở yến tiệc tôn quý nhất đế quốc này.
Ngự tọa thiết lập tại chính giữa cửu giai, hai bên trái phải rèm châu là chỗ của các vị phi tần, cửu giai phía dưới là chỗ cho chư vị quan viên sắp xếp theo thứ tự cấp bậc chức quan. Ba người Thôi Sóc ngồi ở bàn cuối cùng, một chỗ thập phần u tối không đáng nói tới.
Nhưng vị trí này cũng không ngăn được ánh mắt của đám người kia nhìn về phía hắn.
Trong cung điện sáng như ban ngày, sáo trúc vang lên đều đều, tiếng ca uyển chuyển, vũ cơ tư thái thướt tha, bước chân dịu dàng. Nhưng tất cả sự kiều diễm phong tình này gộp chung một chỗ, đều không bằng nam tử lạnh nhạt uống rượu kia – càng động lòng người.
Hắn một thân quan bào màu xanh, đầu đội mũ quan, mặt như bạch ngọc, rõ ràng là ngồi ở nơi yến tiệc náo nhiệt, lại như là lễ Phật cư sĩ, quả nhiên là tiêu sái siêu nhiên.
“Nhìn thấy cảnh này, làm trẫm nhớ tới lời nói đùa của mấy tiểu nương tử ở Dục Đô, rằng khắp tú lệ gian sơn trong thiên hạ này cộng lại, cũng không bằng phong thái động lòng người như khanh.” Hoàng đế lười biếng, cười nói, “Ánh mắt của mấy nương tử Dục Đô thật hơn người, khẩu tài quá nhân, lời này rất chuẩn xác, rất chuẩn xác.”
Thôi Sóc nghe vậy mỉm cười, “Bệ hạ chê cười rồi. Câu nói này của mấy vị nương tử kia, trong đó còn có Ngũ Lang của Lư gia, không chỉ mình vi thần.”
Cha của Lư Ngũ Lang – lại bộ thượng thư Lư Lãng Tri cười nói, “Khuyển tử nào dám so qua dáng vẻ như ngọc của ngài? Hai mươi tám tuổi mới thi đậu Tiến sĩ đệ nhất, tài học này, xem ra thì cả lịch sử triều ta cũng không nhiều.”
“Nói rất đúng! Tài học tướng mạo xuất sắc như vậy, khó trách làm khuynh đảo toàn bộ nữ tử Dục Đô.” Phu nhân Lư Lãng Tri – Quản thị một bên cười nói, “Thiếp trước khi đến cũng rất hiếu kì, không biết con cái khuê tú nhà ai có phúc khí, có thể làm bạn bên cạnh Thôi lang đây?” Thấy một thân nghiêng nghiêng của hắn, nói tiếp, “Sao hôm nay không thấy tôn phu nhân?”
Tiết Trung Thu, gia đình đoàn viên, phần là quan viên dự tiệc đều có thể mang theo chính thất của mình. Toàn bộ trong điện đều là phu thê ngồi cùng nhau, chỉ có Thôi Sóc là cô đơn một mình.
Trong đôi mắt Côn Sơn Ngọc hiện lên vài tia ảm đảm, hồi lâu mới nghe thanh âm Thôi Sóc bình thản đáp, “Nội tử sáu năm trước đã qua đời rồi.”
Lư phu nhân sững sờ, áy náy mở miệng, “Thiếp không biết, khơi lại chuyện thương tâm của đại nhân, xin người thứ tội.”
“Phu nhân quá lời rồi.”
Thấy phu nhân nhà mình vẻ mặt lúng túng, Lư Lãng Tri không nhịn được liền giải vây, “Đại trượng phu lo gì không có vợ, Như Cảnh ngài đừng quá mức bi thương.” (Như Cảnh là tên hiệu của Thôi Sóc) lên giọng, “Hôm nay là ngày tốt như vậy, không bằng liền xin bệ hạ chỉ hôn cho một chỗ tốt đi.”
“A, nghe Lư khanh nói vậy, là muốn tự gả nữ nhi cho Như Cảnh sao?” Hoàng đế thanh âm lười biếng hỏi.
Lư Lãng Tri cười ha hả đáp, “Nếu đích nữ của thần thích hợp, tất nhiên là không từ chối.Chỉ tiếc, tất cả đích nữ đều có hôn phối cả rồi, không có phúc phận này.” Dừng một chút, “Chẳng qua kiều nữ của vị đồng liêu ngồi bên kia còn chưa hứa gả, hay là nhân cơ hội này vì nàng tìm một mối tốt đi. Tin rằng có thể gả cho Thôi lang vang danh thiên hạ, nhất định là giấc mộng của tiểu nương tử bọn họ.”
Lời vừa thốt ra, liền đưa đến không ít tiếng phụ họa. Những đại thần có nữ nhi trong nhà chờ gả đi, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Mặc dù chức quan của Thôi Sóc hôm nay có hơi thấp kém, nhưng rõ ràng là có tiền đồ vô lượng. Hai mươi tám tuổi đã là tiến sĩ đầu bảng, ngay cả tả tướng đương nhiệm cũng không sánh bằng. Mặc dù hắn đã có thê tử nguyên phối, nữ nhi nhà mình bất quá chỉ có thể làm tục huyền, nhưng cũng may vợ trước không lưu lại con cái, thân phận cũng kém một chút, tính ra cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Nghĩ vậy, đã có một quan viên cười nói, “Bổn quan nhớ trong nhà Chư đại nhân có một đích nữ thích hợp, sao không thỉnh bệ hạ làm chủ, vì lệnh ái tìm hiền tế chứ?”
“Cao đại nhân chớ chỉ giúp thế huynh của mình chứ, bổn quan còn muốn đề cử thiên kim nhà Hứa đại nhân đó!”
“Ta nói, Đức Thăng Quân ngươi cũng là quá phận đi. Không phải bảng đăng khoa năm đó, ta đứng trên ngươi thôi, kể từ đó ngươi chuyện gì cũng đều cùng ta phân cao thấp vậy! Hôm nay ta muốn làm người mai mối, giới thiệu một mối hôn sự cho tiểu nữ nhi, ngay cả cơ hội này người cũng muốn cướp sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều không nhịn được đều câm nín, ngay cả tả tướng nghiêm túc Từ Khánh Hoa cũng không chịu được mà lắc đầu, hoàng đế lại vỗ tay phấn kích, “Nói hay lắm, nói hay lắm. Chư vị ái khanh không ngại tranh cao thấp, vậy các khanh cứ phân thắng bại đi, trẫm sẽ làm chủ ban hôn!”
Mọi người càng cười lớn.
Từ khi Lư Lãng Tri đề nghị, Thôi Sóc vẫn một mực trầm mặc. Người chung quanh vì muốn cướp người con rể này là hắn, người tới ta đi nói mãi không thôi; hắn tuy vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, thần tình lơ đễnh, phảng phất như hắn và chuyện này không có nửa phần liên quan.
Trong lúc mọi người đang sắp phân thắng bại, hắn hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy đi đến hành lễ, cất cao giọng nói, “Bệ hạ thứ tội! Chư vị đại nhân thứ tội!”
Trong nội điện nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi người đối mặt nhìn nhau, chỉ có Hoàng đế ý cười không tan, nói, “A, Như Cảnh khanh có tội gì?”
“Thần có tội, thần cô phụ ý tốt của bệ hạ cùng tất cả chư vị.” Thôi Sóc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn tới được đằng sau bức rèm châu có thân ảnh hắn ngày đêm tương mộ, “Sau khi nội tử tạ thế, thần đã lập lời thề, cuộc đời này sẽ không tục huyền. Đây là lời hứa đối với người thần yêu kính, thỉnh bệ hạ cùng chư vị đại nhân thông cảm.”
HẾT CHƯƠNG 59