Phế Hậu Xưng Đế

Chương 11

Sau khi người Hồ loạn lạc, cha ta sai người đuổi bắt quân địch tháo chạy. Ít ngày nữa quân đội sẽ đến, mấy người Hồ này không còn đường trốn.

Nhị ca trả chủy thủ lại cho ta, nói là do đại ca đề nghị làm thế. Ta hít sâu một hơi, đến tận lúc này khi có người nhà ở bên cạnh thì ta mới thấy an tâm.

Phong Lễ Chu tháo mũ giáp xuống, khi đi đến chỗ này thì cha ta cười: “Tả Thân vương.”

Hóa ra Phong Lễ Chu chính là Tả Thân vương, Phó Hoài Cẩn.

Hắn tránh cái chắp tay của cha ta, đi đến trước mặt ta nhìn từ trên xuống dưới xong mới nhẹ giọng nói: “Nàng không sao là ta an tâm rồi.”

Ta thấy cả người nhị ca đầy máu, trợn trắng mắt rồi đồng thanh cười cùng hắn.

“Khụ khụ!” Đại ca ho khan, liếc Phó Hoài Cẩn mà nói với ta: “Đi, đến lúc tìm Hoàng đế tính sổ rồi.”

Ta gật đầu, đuổi theo đại ca. Dọc đường đi đại ca nói với ta rất nhiều thứ mà ta không hiểu nổi.

Ta nghe hắn nói mà như lạc giữa sương mù, tới hoàng cung rồi thì hắn lại trịnh trọng lên tiếng: “Chuyện lớn sắp tới, muội cứ yên tâm mà nhìn thôi, đại ca nhất định giúp muội hoàn thành tâm nguyện.”

Ta nhìn cha, đến đại ca rồi lại nhìn nhị ca.

“À... được thôi.” Ta hơi ngu người.

“Đừng hồi hộp quá!” Nhị ca cười, cổ vũ ta.

Cha ta thuận chân đá văng cánh cửa vàng của hoàng cung ra, quát lên: “Lục soát! Tìm cho ra tên hôn quân và yêu hậu kia cho ta!”

Chưa đến canh ba, Phó Ngọc và Hà Miểu Miểu bị áp giải tới.

Sắc mặt Phó Ngọc tái nhợt như tờ giấy, nhìn thấy ta thì hai mắt ngời sáng, khóc lóc nói: “Ỷ Ỷ! Nhanh khuyên nhủ cha nàng, sao có thể bắt tay với phản tặc đối xử với ta như thế! Đây là mạo phạm thánh thượng, sẽ bị bêu danh thiên cổ!”

Hắn xúc động lao đến chỗ ta.

Ta nảy sinh ý nghĩ chém hắn một đao, nhưng ta còn chưa kịp ra tay thì đã có bóng người vững chãi bước lên che trước mặt ta. Phó Hoài Cẩn lạnh mặt, gạt chân làm hắn té ngã xuống đất.

“Ngươi làm cho nhà họ Phó hổ thẹn.” Hắn không chút keo kiệt bày tỏ lòng khinh thường.

Hà Miểu Miểu quỳ bên cạnh sợ hãi nhìn Phó Ngọc bị gạt chân ngã xuống. Nàng còn chưa chịu tin, khàn giọng nói: “Các ngươi làm gì thế? Hắn là Hoàng thượng! Hắn là Hoàng thượng mà?”

“Các ngươi làm vậy sẽ bị thế gian khinh bỉ!”

Đại ca cười lạnh: “Ngươi khỏi lo lắng chi nhiều, ngày mai ta sẽ ghi vào sử sách những chuyện hai ngươi đã làm, để xem ai mới là người bị mắng ngàn năm, không biết khi hai ngươi xuống mồ rồi có bị mắng đến sống lại luôn không!”

Cha ta kệ đại ca muốn làm gì thì làm. Đại ca ta trực tiếp gọi hết văn võ bá quan vào Kinh thành.

Giống như ngày lâm triều lúc trước, chỉ khác ở chỗ hôm nay Phó Ngọc và Hà Miểu Miểu không được phép ngồi xuống mà thôi.

Đông đảo đại thần nhìn họ như hai cái xác. Nhiều ngày nay họ mắt thấy tai nghe, khắc sâu vào tâm trí cái gì gọi là đồng đội ngu như heo, cái gì gọi là lao đao nghiêng ngả.

Không ai cầu xin cho Phó Ngọc, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.

Đại ca đứng trước mặt mọi người. Cái uy chửi đổng trước Ngọ Môn ngày ấy hãy còn đây, làm rất nhiều quan lại co rụt cổ lại.

Sau đó ta nghe được đại ca lớn giọng âm vang: “Năm Nguyên Thanh thứ mười ba, bệ hạ kế vị, ấy là chuyện trọng đại quốc gia, phúc của Đại Nguyên!”

“Vậy mà! Tân đế đức mỏng, hoang dâm hậu cung, lơ là chính sự, quốc gia suy sụp! Từ đó về sau, bán nước thông đồng kẻ địch, làm bạn với người Hồ, phụ lòng với quốc gia, khiến thiên hạ loạn lạc, người chết nhiều không đếm xuể, tội cao ngập trời!”

“Hôm nay Đại Nguyên tìm đường sống từ cõi chết, công nhờ Cảnh Dương, nếu không nhờ Cảnh Dương Hoàng hậu dẫn theo thuộc hạ liều chết cứu quốc, ngăn cơn sóng dữ thì Đại Nguyên nguy rồi, thiên hạ nguy rồi!”

“Công thần ghi danh, tội nhân phải phạt, bệ hạ phạm phải tội lớn thật không còn mặt mũi nào làm chủ quốc gia. Hôm nay ta đến đây, mời bệ hạ ra lệnh “Chiếu tội”! Thoái vị nhường ngôi!”

“Hôm nay ta đến đây, mời bệ hạ ra lệnh “Chiếu tội”! Thoái vị nhường ngôi!”

m vọng khắp nơi, văn võ bá quan hoảng sợ, đùi Phó Ngọc mềm oặt ngã xuống đất.

“Không không không! Trẫm là Hoàng thượng, là chủ nhân thiên hạ này, ngươi không thể bắt ta thoái vị, ngươi không có tư cách!” Hắn gào rống, hết nhìn đám quan lại thì nhìn tới ta.

Không một ai nói giúp hắn câu nào.

Đợi đến khi hắn thấy Phó Hoài Cẩn thì mới hiểu ra. Hắn giận dữ chỉ vào Phó Hoài Cẩn mà mắng: “Là ngươi, tất cả tại ngươi! Ngươi mưu quyền soán vị, ngươi ép ta ra nông nỗi này, ta vốn không muốn như thế!”

“Còn có ngươi!” Phó Ngọc như bị điên chĩa vào ta.

“Ta vốn yêu thương ngươi, là ngươi phản bội ta! Nếu như ngươi nghe theo ta thì ít nhất cũng là quý phi rồi! Ngươi không nên cãi lời ta mới đúng!”

Hắn nổi điên chỉ trích mọi người. Hà Miểu Miểu ngơ ngẩn, càng lúc càng tuyệt vọng. Nàng nào biết đâu rằng Phó Ngọc chỉ tay trách móc mọi người xong rồi thì quay qua giật tóc nàng.

“Ngươi cũng gạt ta! Ngươi nói ngươi có thể diệt trừ nhà họ Cảnh! Ngươi nói cái gì ngươi cũng biết, ngươi nói ngươi lợi hại hơn tất cả mọi người trên thế gian này, ngươi gạt ta!”

Hà Miểu Miểu khó mà tin được Phó Ngọc dám thẳng tay tát mặt nàng.

Hà Miểu Miểu thét chói tay mắng chửi, trò cười của họ được phơi bày.

Nhị ca hừ một tiếng, dùng hai ngón tay điểm huyệt cho họ câm miệng. Mặt đại ca thì cứ như thường, tiếp tục mở miệng, lần này còn liếc nhìn ta cổ vũ. Ta không hiểu được, tội Phó Ngọc đã được tuyên, thoái vị nhường ngôi cho Hoài Cẩn là mọi chuyện kết thúc rồi mà?

Còn có chuyện gì liên quan đến ta?

Đại ca cao giọng: “Quốc gia không thể có một ngày không vua! Hôm nay mời chư vị đại thần đến cũng là vì chuyện lập tân đế!”

“Chư công, có muốn tiến cử vua hiền nào chăng?”

Ta hiểu được, hắn muốn ta đẩy Phó Hoài Cẩn ra!

Ta vừa động lòng, sắp sửa bước lên một bước. Mí mắt đại ca lập tức run lên, nhị ca vội vàng kéo ta lại: “Muội đừng có vội!”

“Hả?” Ta lại ngơ ngẩn không hiểu gì.

Sau đó có người nói: “Thần tiến cử Cảnh Dương Hoàng hậu! Cảnh Dương Hoàng hậu hiền lương thục đức, nhân hậu ái dân, lại có khả năng quyết đoán mày liễu không nhường đấng mày râu! Nếu nàng trở thành Hoàng đế Đại Nguyên thì đó là phúc của Đại Nguyên ta!”

“Lão thần cả gan, đề cử Cảnh Dương hoàng hậu, vì Đại Nguyên sáng lập nên thời đại mới!”

“Vi thần tán thành!”

Ta ngu luôn.

Quay đầu thấy cha và mấy người đại ca, trên mặt họ còn đang treo nụ cười hiền từ.

Cái quái gì đấy?

Ta lại nhìn Phó Hoài Cẩn, chờ mong hắn đứng ra lấy danh nghĩa con cháu Hoàng gia chính thống, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.

Nhưng vẻ mặt của hắn từ ngạc nhiên, khó hiểu, trầm tĩnh rồi đến kiên định: “Thần tiến cử Cảnh Dương Hoàng hậu!”

Sét đánh giữa trời quang, ta bị giật đến mức ngoài giòn trong mềm.

Phó Ngọc choáng váng, ngơ ngẩn nhìn ta, ánh mắt dần trở nên oán độc. Hà Miểu Miểu ngốc nghếch há miệng, ra vẻ không cam lòng lẫn nhục nhã, dần dần chuyển thành hối hận.

Khóe môi đại ca nhếch lên, lấy ra một quyển thánh chỉ. Hắn đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Cảnh Dương Hoàng hậu hiền lương thục đức, ý trời đã định, kính cẩn tuân theo, làm lễ giới thiệu, tuân theo dư luận, tuyên cáo thiên hạ, tông miếu, xã tắc, chọn ngày đăng cơ, coi trọng vạn năm trường tồn, hướng tới phồn vinh tứ hải!”

Phó Ngọc phun ra máu, ngửa mặt lên trời hấp hối.

Đại ca ta còn chớp mắt với ta. Là hắn bày vẽ ra!

Vậy nên... ta làm Hoàng thượng à?

...

Năm Nguyên Thanh thứ mười ba, tân đế Cảnh Thục Ỷ kế vị, xưng là Nguyên Cảnh Đế.

Vào ngày lễ đăng cơ, nàng đại xá thiên hạ, giảm bớt thuế má, nhân dân thiên hạ đều vui mừng.

Sau đó Nguyên Cảnh Đế thi hành chính sách mới, mở rộng đường ngôn luận, tuyển chọn người tài khắp thiên hạ vào triều làm quan, nguồn lực quốc gia dồi dào, khai sáng thời đại hưng thịnh đầu tiên.

...

Một năm sau.

Ban đêm, ta ngồi ở Ngự Hoa Viên nướng gà uống rượu.

Hai má Tình Văn nhét đầy ắp đồ ăn. Nàng không biết nghĩ gì mà thò mặt qua nói: “Hoàng thượng, Vương gia còn đang phê chữa tấu chương, ngài có muốn đi đưa điểm tâm cho hắn không?”

Ta cắn đùi gà đầy dầu mỡ, mắt nhìn con gà béo đã nướng chín, chọn con to nhất nói: “Con này đợi ta quay lại.”

Ta rời đi, rón ra rón rén đẩy cửa Ngự Thư Phòng.

Vừa mới bước vào, giọng nói trong như nước suối luồn qua kẽ đá kia truyền đến bên tai: “Nhìn xem ai kìa, Hoàng thượng nhà nào lại đi ăn gà rồi, chính sự cũng không thèm quan tâm?”

Phó Hoài Cẩn còn không thèm ngẩng đầu lên, cây bút trong tay vẫn đang viết lời phê bình. Ta cười hắc hắc, giơ gà nướng lên, tranh giành công lao đưa tới trước mặt hắn.

Khóe môi Phó Hoài Cẩn cong lên, lấy một quyển tấu chương qua cho ta: “Muốn ta không tức giận nữa thì phê cái này đi.”

Ta nhận lấy, thấy tiêu đề thì đỏ mặt.

... Thần mong mỏi Hoàng thượng tuyển phi lập hậu, lấp đầy hậu cung!

Khúc sau tấu chương có đề cử vài người, cái tên đứng đầu là... Phó Hoài Cẩn.

“Sao nào? Hoàng thượng còn muốn nhìn tới tên ai nữa?”

Không biết đèn đóm tắt từ lúc nào, trong bóng đêm có người ức hiếp ta.

(Hoàn)
Bình Luận (0)
Comment