Người tốt? thiện lương?
Nghe mấy chữ này Cố Nhược Vân rất muốn cười.
Nàng chưa bao giờ là một người thiện lương, sinh mạng mất trong tay nàng cũng nhiều đếm không xuể! Nhưng mà, nàng cũng chưa từng làm tổn thương bất luận một người vô tội nào!
Người nàng giết chết, tất cả là đáng chết!
Nàng cũng chưa từng dự đoán được, Lâm gia sẽ phạm phải giết chóc tàn nhẫn như vậy, bởi vì cừu hận là giữa bọn họ, lại đem lửa giận lôi kéo những thôn dân vô tội.
Nếu nàng không tiêu diệt hết Lâm gia, nàng thề không bỏ qua!
" Hoa thẩm, ngươi yên tâm, ta sẽ vì các ngươi báo thù, lúc đó ta sẽ lấy đầu Lâm gia đến trước mộ các ngươi bồi tội!"
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hoa thẩm lộ ra tia tươi cười trấn an, suy yếu nói: " vậy....ta liền yên tâm."
Phanh!
Tay Hoa thẩm từ từ rơi ra khỏi bàn tay của Cố Nhược Vân, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, rồi sau đó không còn bất cứ động tĩnh gì.
Cố Nhược Vân đem thi thể Hoa thẩm để trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, ánh mắt của nàng nhìn vào khoảng không phía xa, âm thanh mang theo sát khí với cuồng tiếu vang khắp Phong Lạc thôn.
" Lâm gia, Lâm Phỉ! Cố Nhược Vân ta tại đây thề, ta cùng các ngươi không chết không ngừng! Mà từ nay về sau, sẽ không còn Lâm gia! Tới một giết một, tới hai giết một đôi! Nếu cường giả Đệ Nhất thành xuất thủ, cũng đừng nghĩ cứu các người từ trong tay ta!"
Các thôn dân này lương thiện, chất phác.
Rõ ràng lại bị nàng làm liên lụy, đến lúc chết vẫn không oán trách nàng.
Cho nên, người tổn thương bọn họ đều đáng chết!
" Vệ Y Y, các ngươi giúp ta đem các thôn dân này chôn cất cho tử tế."
Cố Nhược Vân đem đám người Vệ Y Y từ trong Thần Khí đi ra, trong mắt sát khí không giảm, ngược lại ngày càng sâu: " Tiếp theo, cũng là thời điểm chúng ta nên cho người Lâm gia trả giá đại giới!"
................
Bên trong rừng cây, gió xào xạc.
Nữ tử một thân thanh y, tùy ý ngồi, trên dung nhan thanh lệ của nàng là một mảnh lạnh nhạt, đôi mắt thanh lãnh không chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Bá bá bá!
Đúng lúc này, mấy đạo thân ảnh cường hãn từ xa bay đến, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Cố Nhược Vân.
Nhưng nàng trước sau không có ngẩng đầu nhìn cường giả đó một cái, giống như chưa từng cảm nhận được sự xuất hiện của bọn họ.
" Cố Nhược Vân, cuối cùng chúng ta đã tìm được ngươi!" Lâm Phỉ cười lạnh một tiếng ngữ khí trào phúng nói: " ngươi còn mơ tưởng chạy trốn trong tay Lâm gia? Quả thực nằm mơ! Ngươi như thế nào hiện tại lại không chạy? Có bản lĩnh tiếp tục chạy cho ta xem, ha ha!"
" Chạy?"
Cố Nhược Vân rốt cục có phản ứng, bên môi nàng gợi lên độ cong nhàn nhạt cười: " Ta là đang chờ các ngươi xuất hiện, một khi đã như vậy, ta vì việc gì phải chạy?"
" Hừ!"
Khuôn mặt Lâm Phỉ đầy khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống Cố Nhược Vân: " như vậy xem ra, ngươi cảm thấy chính mình không còn hy vọng sống, cho nên muốn chui đầu vô lưới?"
Cố Nhược Vân nghiêng đầu, nhìn về phía nam tử trung niên đứng trong không trung.
" Ta hỏi ngươi, như thế nào ngươi lại tìm được tung tích của ta?"
Nàng đã mai danh ẩn tích, theo lý thì những người này không biết nàng cùng Phong Lạc thôn có quan hệ.
" Ha ha!" Lâm Phỉ cười phá lên " Muốn tìm được ngươi quá dễ dàng! Trên tay ta có thần khí truy tìm linh hồn, cho nên, chỉ sợ ngươi đã nằm trong mộ ta đều có thể tìm được ngươi!"
" Phải không?" Cố Nhược vân nở nụ cười.
Tươi cười của nàng ẩn hiện sát khí lạnh thấu xương, âm thanh lạnh lùng nói.
" Nói như vậy người dân Phong Lạc thôn, là Lâm gia các người giết?"