Trên trán Vệ Y Y xuất hiện mấy đường hắc tuyến.
Dựa theo hiểu biết của nàng đối Cố Nhược Vân, đối phương sẽ không nhàm chán như vậy, cư nhiên đi nghiên cứu loại đan dược này?
Bất quá, chính Vệ Y Y cũng không biết, ban đầu Cố Nhược Vân không nghĩ đi nghiên cứu loại đan dược này, nàng muốn chính là loại đan dược nhanh chóng tăng trưởng thực lực! Chính vì nghiên cứu thất bại, liền xuất hiện một loạt thất bại phẩm!
Vậy nên, nếu người Đệ Nhất thành biết Cố Nhược Vân có thể không cần đan phương mà vẫn luyện chế được, tất nhiên sẽ khiến cho Đệ Nhất thành một trận oanh động.
Mặc kệ nàng thành công hay là thất bại, ít nhất xác thực nghiên cứu ra đan dược! Thiên phú như thế, những người được xưng là tuyệt thế thiên tài trong Đệ Nhất thành, đều không thể so sánh cùng nàng!
................
Lam gia.
Lão giả đang ngồi dưới đất tu luyện, ánh mắt không còn hiền lành như lúc đầu, thay vào đó là một mảnh lạnh lùng sắc bén.
" Lam Chước, đệ đệ cùng đệ muội của ngươi, thật sự là ngươi hại chết?"
Cảm nhận được lửa giận trong lòng của lão giả đang kích động, Lam Chước hung hăng rùng mình: " Phụ thân, nhi tử bị oan uổng."
Đau!
Vừa nói dứt lời, cả người Lam Chước liền bị giật mình, hắn cảm nhận được giống như có bàn tay đem linh hồn hắn xé rách, hắn đau không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Lão giả không nhìn thấy sự khác thường, khuôn mặt vững vàng như cũ, lạnh như băng nói: " Vậy ngươi có nên giải thích cho lão phu một chút, những lời ngươi nói lúc trước là có ý gì?"
" Phụ thân, nhi tử cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy lúc đó trong đầu trống rỗng, căn bản không điều khiển được lời nói."
Lời này hắn nhưng là nói thật.
Chính xác hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, một khắc kia đầu óc cũng là trống rỗng, hoàn toàn không nghe theo điều khiển của bản thân.
Cho nên, sau khi nói những lời này, linh hồn đau đớn như bị xé rách không có xuất hiện.
" Ta đã biết," Bỗng nhiên mắt Lam Chước sáng rực, căm hận nói: " Nhất định là người Dược Phủ làm! Chủ nhân Dược Phủ là luyện đan sư, khẳng định bọn họ có đan dược, không chừng đã dùng đan dược khống chế ta, làm ta nói ra lời mà bọn họ muốn nghe! Phụ thân, nhi tử thật là oan uổng, ta sao có thể hại chết huynh đệ, sát hại người thân?"
Lúc bắt đầu nói, thân thể Lam Chước cũng không có cảm giác khác thường, khi nói xong lời cuối cùng, linh hồn đau đớn như bị xé lần nữa xuất hiện, đau đến nỗi thiếu chút nữa hắn rên thành tiếng.
Vì cái gì?
Vì cái gì thời điểm mình nói thật, hết thảy đều bình thường? Một khi nói dối, linh hồn liền đau như bị xé rách?
Nghĩ đến đây, Lam Chước gắt gao cắn răng, ngăn không cho bản thân không phát ra tiếng.
" Dược Phủ?" Lão giả trầm mặc, âm thanh lạnh nhạt: " rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
" Ta cũng không biết," Lam Chước đầy bụng ủy khuất, " Ta chỉ muốn bái phỏng Cố đại sư, không nghĩ tới đám thủ hạ kia của nàng là mắt chó nhìn người thấp, chẳng những không để Lam gia chúng ta vào mắt, còn bắt Lam gia giao ra nửa gia sản, mới có thể giúp chúng ta đi thông tri."
Đau!
Thân thể Lam Chước lại lần nữa kịch liệt đau đớn, cả người hắn run rẩy không ngừng, sắc mặt càng trắng như tờ giấy.
Quả nhiên, hắn không thể nói dối!
Một khi nói dối, sẽ thừa nhận thống khổ như vậy.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, không thể để phụ thân phát hiện bất cứ khác thường gì!
" Thủ hạ bên người nàng bắt Lam gia giao ra nửa gia sản?" Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía Lam Chước, trong mắt hàm chứa cảm xúc không hiểu.