Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1122

" Vân nhi, gặp mặt ngươi thật đúng là không dễ dàng," nghĩ đến vừa rồi chính mình bị nhốt trong trận pháp, Hồng Liên lĩnh chủ liền cười khẽ trêu ghẹo nói.

Nghe được lời này, Cố Nhược Vân có một chút ngượng ngùng cười cười: " đây là đồng bạn của ta vì phòng ngừa người Đệ Nhất thành tiến tới gây phiền toái, cho nên đã bố trí trận pháp này chỉ cần là người đạt cảnh giới Võ Thánh, liền sẽ bị nhốt vào trong trận pháp."

Người tới cảnh giới Võ Thánh, sẽ bị vây bên trong trận pháp?

Trong lòng Hồng Liên lĩnh chủ xuất hiện một tia khiếp sợ, người có thể bố trí ra trận pháp cường đại như vậy, thực lực kia của hắn sẽ cường hãn đến cỡ nào?

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt anh tuấn nâng lên một nụ cười: " Vân nhi, vốn dĩ ta còn lo lắng, ta không ở bên cạnh ngươi thì sẽ không có người bảo hộ ngươi, hiện giờ xem ra người tài ba bên cạnh ngươi không ít, như thế phụ thân cũng an tâm rồi."

Cố Nhược Vân nhún nhún vai, hơi hơi mỉm cười, đời này kiếp này, có thể được Tử Tà tương trợ như vậy, là vinh hạnh cả đời nàng.

" Vân nhi, ngươi ở Bắc Tạp lãnh địa có xảy ra việc gì hay không?" Hồng Liên lĩnh chủ đột nhiên nhớ tới cái gì, nhăn lại mày kiếm lãnh khốc, " Ta nghe nói người Bắc Tạp lãnh địa từ trước đến nay rất bài xích thiên tài đến từ Dược Tông, mà ngươi cũng là mang danh tiếng Dược Tông tiến đến nơi này, những người đó có làm khó ngươi hay không?"

Bởi vì khoảng cách từ Hồng Liên lãnh địa tới Bắc Tạp lãnh địa quá mức xa xôi, mà vì Hồng Liên lĩnh chủ muốn sớm nhìn thấy nữ nhi bảo bối cho nên dọc theo đường đi không có dừng lại, hiển nhiên cũng không biết hiện giờ danh vọng của Cố Nhược Vân ở Bắc Tạp lãnh địa.

Cố Nhược Vân giật mình, nhìn biểu tình quan tâm của Hồng Liên lĩnh chủ, không nhịn được sờ sờ mũi.

Xem ra lão cha giống như cái gì cũng không biết....

Như thế cũng tốt, chuyện của Lam gia, vốn dĩ nàng có thể tự mình giải quyết, không cần mượn tay người khác.

" Phụ thân, ngươi cảm thấy ta có thể nén giận để người khác ăn hiếp sao?" Cố Nhược Vân giật giật khóe môi, ý cười rạng rỡ nói, " Yên tâm đi, tại Bắc Tạp lãnh địa này còn không có người khi dễ được ta."

Hồng Liên lĩnh chủ cười cười, sủng nịnh xoa xoa đầu Cố Nhược Vân, con ngươi đen láy mang theo tia sáng nhu hòa: " thực lực của nha đầu này, ta nghĩ bất luận kẻ nào cũng thấy được, chẳng qua nếu ta là phụ thân ngươi, ta đây sẽ không cho phép bất cứ ai khinh thường nhục nhã ngươi! Nếu ai dám khi nhục ngươi! Ta sẽ làm cho bọn họ biết suy nghĩ một chút cái gì gọi là kẻ điên chân chính."

Thời điểm Hồng Liên lĩnh chủ đang nói lời này, truyền âm bài trên người hắn chợt vang lên.

Nghe thấy âm thanh kia, Hồng Liên lĩnh chủ không nhịn được nhíu mày, cuối cùng vẫn là đem khối mộc bài dạng truyền âm cầm lên, thần sắc lãnh khốc lại khôi phục như trước kia.

" Lĩnh chủ, cuối cùng thuộc hạ cũng liên hệ được với người, trong khoảng thời gian này thuộc hạ vẫn luôn dùng truyền âm bài để liên lạc với ngài, vì sao ngài không có tiếp nhận?"

Truyền âm bài là một loại công cụ đưa tin trên đại lục, phương tiện này nhanh hơn so với bồ câu rất nhiều.

Nếu muốn chế tạo ra truyền âm bài, cần thiết phải có hai tinh thần lực phong ấn trong truyền âm bài, lại thông qua tinh thần lực để kêu gọi đối phương! Đừng nhìn truyền âm bài này làm vật liên lạc, kỳ thật truyền âm bài này có một chỗ khác chính là chỉ có Hồng Liên lĩnh chủ nghe được trong đầu, còn những người khác không thể nghe thấy.

Bất quá, nếu như muốn truyền âm bài liên lạc thành công, nhất định đối phương phải trong thời điểm thả lỏng tinh thần, mà Hồng Liên lĩnh chủ dọc đường đi chỉ nghĩ đi thật nhanh, trong đầu toàn là thân ảnh của nữ nhi bảo bối, làm sao còn nghe thấy âm thanh kêu gọi của truyền âm bài?
Bình Luận (0)
Comment