Không sai!
Hồng Liên lĩnh chủ trong mắt người đời xác thật đều lãnh khốc vô tình, đơn giản bởi vì cảm tình cùng ôn nhu của hắn chỉ dành cho một nữ nhân. Bởi vậy, đối với những người khác hắn cũng chỉ là tâm lạnh nhạt.
" Được, bản lĩnh chủ để cho ngươi chết thật minh bạch, vậy sẽ trả lời vấn đề này!" trong con ngươi Hồng Liên lĩnh chủ xẹt qua một tia lãnh khốc vô tình nói, " Cả đời này, chỉ có Ngọc nhi mới là duy nhất trong lòng bản lĩnh chủ, vì nàng, vô luận là địa ngục hay là thiên đường, ta đều sẽ xông vào một lần! Nếu như nàng thật sự biến mất, không bao giờ trở về, tất nhiên ta sẽ vì nàng thủ tiết cả đời!"
( ta đọc đến hai chữ " thủ tiết" cảm thấy vạch đen đầy mặt, cũng có thể nói là không tái giá, nhưng để nguyên văn cho trọn nghĩa)
Ngọn lửa trên người Bạch Âm thiêu đốt ngày càng mạnh mẽ, nàng nghe một câu đều đã đau đến không nói được, nhưng mà trong đôi con ngươi kia vẫn thấy được tuyệt vọng cùng tan nát cõi lòng.
" Tình yêu vĩnh viễn sẽ không có cái gì gọi là đến trước hay sau! Yêu chính là yêu, chỉ sợ ta gặp gỡ nữ nhân khác thì nữ nhân ta sẽ yêu, cũng chỉ có một người Đông Phương Ngọc! Người khác nói ta sát thần cũng tốt, kẻ điên cũng được, nếu có thể đem người nhà của ta bảo hộ tốt, để người khác không dám khinh dễ, không dám nhục nhã, mặc dù bị gọi kẻ điên thì như thế nào? Phàm là những kẻ dám tổn thương người nhà của ta, ta sẽ cho bọn họ biết như thế nào gọi là kẻ điên."
Bach Âm rũ đôi mắt, bên môi nâng lên một tia cười khổ.
Nàng thật sự hâm mộ nữ tử có thể làm lĩnh chủ để trong lòng! Có được một một nhân ưu tú lại si tình như vậy, cuộc đời này cũng đủ rồi! Đáng tiếc, nữ tử kia... lại không phải là nàng.....
" Bạch Âm, ngươi theo bản lĩnh chủ nhiều năm, ngươi hẳn biết kiêng kị của bản lĩnh chủ!" ánh mắt Hồng Liên lĩnh chủ tràn ngập sát khí, khí thế sắc bén trên người kích động đi ra, lãnh khốc nói, " Làm người nhà bản lĩnh chủ bị thương, chết, vĩnh viễn là một chuyện xa vời nhất!"
Bởi vì lúc trước Bạch Âm đã kêu to quá mức thê lương, cho nên hiện tại giọng nói của nàng khàn khàn, độ ấm trên người lại tăng lên làm nàng muốn hô to cũng không được, kết quả là trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh tê tê.
Đúng rồi, vốn dĩ Hồng Liên lĩnh chủ không phải người lương thiện gì, làm bị thương người bên cạnh hắn, chết liền trở thành điều kiện hết sức xa vời.
Mọi người Lam gia vội vàng cúi đầu, muốn làm giảm sự tồn tại của bản thân, đúng lúc này bọn họ lại cảm nhận được một đôi con ngươi sắc bén lãnh khốc dừng trên người bọn họ.
" Lam gia?"
Hồng Liên lĩnh chủ hơi hơi gợi khóe môi, trên dung nhan lãnh khốc xuất hiện nụ cười, tươi cười kia ẩn chứa vô vàn sát khí.
" Các ngươi hẳn là may mắn vì nữ nhi bản lĩnh chủ còn sống, nói các khác Bắc Tạp lãnh địa này cũng không cần tồn tại."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, dưới thần sắc hoảng loạn của những người đó, lại lần nữa mở miệng: " bất quá, Bắc Tạp lãnh địa ta có thể buông tha, nhưng Lam gia các ngươi.... Ta nghĩ hẳn là vì ngu xuẩn của các ngươi nên trả giá đại giới!"
Nếu Cố Nhược Vân ở Bắc Tạp lãnh địa thật sự gặp nạn, Hồng Liên lĩnh chủ kia khẳng định sẽ đem lửa giận lôi kéo khắp lãnh địa, lúc đó chắc chắn Bắc Tạp lãnh địa máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi! Cũng may Cố Nhược Vân còn chưa có chết, cho nên hiện tại, Hồng Liên lĩnh chủ không có oan uổng những người khác trong lãnh địa.
Nhưng mà, Lam gia cùng Bạch Âm liên hợp lại muốn mưu hại Cố Nhược Vân, tất nhiên không thể buông tha.
" Thình thịch."
Đại trưởng lão bị dọa quỳ xuống trên mặt đất, thân mình đều run rẩy mạnh, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Lam Chước, lửa giận ngập trời quát: " Lam Chước, đều là ngươi làm hại! Nếu không phải ngươi dễ dàng tin tưởng lời nói Bạch Âm, Lam gia chúng ta cũng sẽ không thay đổi thê thả như vậy! Hơn nữa, Hồng Liên lĩnh chủ cùng Cố Nhược Vân có thù oán, việc này vẫn là ngươi nói với chúng ta! Cho nên, ngươi cái súc sinh này, ngươi đem Lam gia hại thảm như vậy, về sau ngươi làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông Lam gia?"