Chỉ bằng lúc trước nàng đối với Phong Ngọc Thanh làm những chuyện như vậy, hắn cũng không có khả năng buông tha nàng!
Cho dù Đông Phương Ngọc không động thủ, cuối cùng hắn cũng giết nàng!
" Đến phiên các ngươi!"
Đông Phương Ngọc chậm rãi quay đầu, nhìn Nguyệt Linh sau lưng, lạnh băng nói: " Các ngươi nhìn trộm phu quân ta, tổn thương nữ nhi của ta! chỉ bằng vào hai điểm này, ta đã không buông tha các ngươi! cho nên, các ngươi có thể lựa chọn đưa tay chịu trói, hoặc là hấp hối giãy giụa!"
Ha ha!
Nguyệt Linh cười lạnh một tiếng, khóe môi gợi lên tươi cười châm chọc: " Ngay cả cốc chủ Phong Cốc cũng không phải là đối thủ của hai chúng ta, chỉ bằng ngươi sao? người như ta thích nhất làm các cặp tình nhân thống khổ! bởi vậy, ta sẽ giết nữ nhi ngươi trước mặt ngươi, hơn nữa để ngươi trơ mắt nhìn nam nhân của mình quỳ dưới chân ta xin tha, chỉ có như thế mới có thể phát tiết hết lửa giận trong lòng ta!"
Xôn xao!
Một đạo trường kiếm nghênh diện mà đến, mang theo hàn khí mãnh liệt, thân thể liền né qua một bên.
Oanh!
Trường kiếm kia dừng trên bức tường, toàn bộ tường đều sập ầm ầm, biến thành một mảnh phế tích.
" Thiên ca, nữ nhân này giao cho ta đối phó!"
Sau khi Đông Phương Ngọc nói xong lời này, một đạo bạch y bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Nguyệt Linh.
Nháy mắt Nguyệt Linh cũng rút vũ khí ra, ngăn cản công kích thế như chẻ tre của Đông Phương Ngọc.
Phanh!
Hai kiếm chạm vào nhau, chung quanh nhấc lên một đạo cuồng phong, lực lượng cường đại từ hai thanh vũ khí phát ra, trực tiếp đem bàn đá xung quanh phá hủy hết, biến thành một đống bột phấn phiêu tán trong không khí.
Trái tim Nguyệt Linh đột nhiên co chặt lại một chút, bước chân hướng phía sau lùi lại, sắc mặt không còn vẻ khinh thường như trước, mà tăng lên một phần ngưng trọng.
" Không nghĩ tới thực lực của ngươi cũng không kém," nàng gợi khóe môi, âm thanh yêu mị động lòng người, " Lực lượng ngươi cường đại như vậy, giống như không thuộc về thế lực nhỏ, không biết ngươi đến từ nơi nào?"
Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: " Không môn không phái, duy nhất một người!"
Không môn không phái?
Con ngươi Nguyệt Linh lập lòe một chút, chỉ cần nàng không phải xuất thân từ mấy cái thế lực kia, cho dù giết nàng cũng không có vấn đề gì.
" Ha ha," nghĩ đến đây, Nguyệt Linh cười lạnh, " nếu ngươi không phải đến từ mấy thế lực kia, vậy chỉ có thể trách ngươi không may khi gặp ta! Môn chủ Thiên Môn, chúng ta cùng nhau lên giết nữ nhân này!"
" Được."
Môn chủ Thiên Môn gật gật đầu, thân hình nhảy lên không trung rơi xuống trước mặt Nguyệt Linh.
" Như thế nào, muốn lấy nhiều khi ít sao?" Đông Phương Ngọc nhàn nhạt nâng lên khóe môi, tầm mắt dừng trên khuôn mặt vũ mị của Nguyệt Linh, " Bất quá, Đông Phương Ngọc ta trời sinh không sợ các ngươi lấy nhiều khi ít! có bao nhiêu liền giết bấy nhiêu!"
Xôn xao!
Nháy mắt, thân thể bạch y nữ tử mờ ảo xẹt qua không trung, mắt sáng chợt lóe, một đạo kiếm quang từ trên chém xuống.
" Lão cha, ngươi không đi giúp mẫu thân một chút sao?" Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Hồng Liên lĩnh chủ, nhướng mày hỏi.
Hồng Liên lĩnh chủ cười cười: " Vân nhi, cho dù những năm gần đây ta không biết mẫu thân ngươi ở nơi nào, nhưng nhìn đến lực lượng cường đại hiện giờ của nàng, cũng có thể nhìn ra nhiều năm như vậy, tất nhiên nàng ở nơi nào đó tăng lên thực lực, chờ xem đi, hai người kia không phải là đối thủ của mẫu thân."
Cố Nhược Vân nâng môi cười nhạt, lúc ấy nàng tận mắt nhìn thấy Đông Phương Ngọc chém giết hắc long.
Cho nên, lực lượng Đông Phương Ngọc cường đại bao nhiêu, chỉ sợ nàng rõ ràng hơn bất cứ ai.
Chỉ là...........
Nghe được Hồng Liên lĩnh chủ đối với Đông Phương Ngọc rất tín nhiệm, trong lòng Cố Nhược Vân tràn ngập trấn an, qua nhiều năm như vậy, một đôi tình nhân này cuối cùng vẫn gặp lại nhau.