Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1259

Phanh!

Lâm gia, lão giả nắm tay thật mạnh dừng trên bàn, đột nhiên vỗ bàn đứng lên, sắc mặt xanh mét nói: " Đông Phương Ngọc thế nhưng xuất hiện? Hơn nữa còn diệt tông chủ Mị Tông? Xong rồi, xác định là xong rồi, thực lực của ta không bằng người Mị Tông, nếu Đông Phương Ngọc tiến đến báo thù, ta căn bản không thể ngăn cản."

Lão giả nôn nóng đi qua đi lại, mặt già càng thêm khó coi, thật lâu sau tựa như hắn đã hạ quyết tâm, cắn răng nói: " Xem ra ta nhất định phải cầu cứu."

Hiện giờ có thể trợ giúp hắn, cũng chỉ có vị đại nhân kia........

.............

" Nơi này chính là Lâm thành, cũng là địa bàn của Lâm gia."

Bên ngoài thành trì, một đạo thân ảnh dừng bước chân, Cố Nhược Vân hơi hơi nâng khóe môi, nhàn nhạt nói: " Cha mẹ hẳn đã tới Lâm thành, hiện tại trước tiên nghĩ biện pháp tìm bọn họ."

Không thể không nói, vận khí Cố Nhược Vân không tồi, coi như nàng mới vừa bước vào Lâm thành liền nhìn thấy có người cùng Đông Phương Ngọc tranh chấp.

" Ngươi biết ta là ai sao?"

Đôi tay Mộ Dung Thiến chống nạnh, phẫn nộ trừng Đông Phương Ngọc trước mặt, tùy hứng nói: " Ta là người Mộ Dung thế gia, nhưng ngươi cũng dám đụng ta! hơn nữa, đụng vào người ta lại không xin lỗi, ngươi tìm chết có phải hay không?"

Hồng Liên lĩnh chủ nhíu nhíu mày, đem Đông Phương Ngọc bảo hộ trong ngực, cười lạnh một tiếng: " Là ngươi đi đứng lung tung đụng phu nhân nhà ta, lại còn cắn ngược một cái, tiểu thư Mộ Dung thế gia chính là điêu ngoa tùy hứng? ngang ngược vô lý như vậy?"

" Hừ!" Mộ Dung Thiến hừ một tiếng, trào phúng nói, " Chỉ bằng ta là tiểu thư dòng chính Mộ Dung thế gia, lời nói của ta là chân lý! các ngươi ai dám không phục ta? Mộ Dung thế gia thân là gia tộc bảo họ mạnh nhất, quyền thế ngập trời, toàn bộ Đệ Nhất thành có bao nhiêu người dám hướng ta chống đối?" 

Mộ Dung Thiến thừa nhận, xác thật nàng đụng ngã Đông Phương Ngọc.

Nhưng không phải là nàng nghe Thiên Bắc Dạ ở đây, cho nên mới vội vàng đi bắt nam nhân kia?

Hơn nữa, nàng là tiểu thư dòng chính Mộ Dung thế gia, từ nhỏ đã được mọi người che chở, như thế nào lại cho phép có người làm trái ý mình?

" Tiểu cô nương," con ngươi Đông Phương Ngọc lạnh nhạt dừng trên người Mộ Dung Thiến, âm thanh lạnh băng, " Mộ Dung thế gia ngươi xác thực rất cường đại, nhưng trên đời này còn có người các ngươi trêu chọc không nổi! Ta không phải me ngươi, cũng không phải bất cứ ai có thể bao dung ngươi."

Mộ Dung Thiến cười lạnh một tiếng. 

Gia gia đã nói với nàng, hiện tại trên đời người nàng không thể trêu chọc nổi cũng chỉ có Ẩn Môn, đặc biệt là thánh nữ Ẩn Môn, càng không thể đắc tội.

Nhưng mà nàng cũng nghe nói, thánh nữ Ẩn Môn kia là một nữ tử được tộc trưởng Ẩn Môn nhặt từ bên ngoài về, không thân không thích, chỉ lo thân mình, nữ nhân này lại có phu quân bên cạnh, hiển nhiên không phải là thánh nữ Ẩn Môn trong truyền thuyết.

Một khi đã như vậy, vì sao phải kiêng kỵ nàng?

" Các ngươi lên cho ta!"

Con ngươi Mộ Dung Thiến trầm xuống, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh: " Đem hai tên gia hỏa này bắt về Mộ Dung thế gia cho ta, mà ta cũng muốn để cho bọn họ biết rằng, thà đắc tội thần cũng đừng đắc tội ta!"

( ta mắc ói con này quá)

" Đại tiểu thư!" nghe được lời này, tên lão giả phía sau Mộ dung Thiến có chút bất mãn nhíu nhíu mày, " Chúng ta tới nơi này còn có chuyện quan trọng khác phải làm, hơn nữa Mộ Dung thế gia ta thân là gia tộc bảo hộ, nếu ở chỗ này hành hung khó tránh khỏi sẽ bị miệng lưỡi người đời."

Đại tiểu thư này từ trước cho đến nay bị nuông chiều thành hư, thế cho nên hiện giờ mới vô pháp vô thiên, căn bản không đem người khác để vào mắt. 

" Ta mặc kệ!" Mộ Dung Thiến phẫn nộ trừng về phía hai người Đông Phương Ngọc, " Hiện tại các ngươi liền bắt hai người kia cho ta, ta muốn cho bọn họ biết đắc tội ta phải trả giá!"
Bình Luận (0)
Comment