" Vân nhi, ngươi trốn xa một chút."
Đông Phương Ngọc hơi hơi cúi cúi đầu, bên môi nâng lên một mạt lạnh băng: " Ta sợ chiến đấu giữa chúng ta sẽ lan đến ngươi!"
" Không có việc gì," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, " Các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ tự bảo vệ tốt chính mình."
Nghe được lời nói của nàng, Đông Phương Ngọc gật gật đầu, chợt thu hồi tầm mắt chuyển hướng qua người Mộ Dung thế gia.
" Ban đầu ta nghĩ ngươi trẻ tuổi bị nuông chiều thành hư, không muốn so đo cùng ngươi, nhưng nếu ngươi cứ muốn khăng khăng tìm ta phiền toái, Đông Phương Ngọc ta cũng không phải là người sợ phiền phức, cho dù các ngươi đến từ gia tộc bảo hộ thì như thế nào? Ta thật muốn nhìn, thành chủ Đệ Nhất thành các ngươi có thể bao che các ngươi không!"
" Nữ nhân, ngữ khí của ngươi bớt càn rỡ," Ôn La cười lạnh một tiếng, " Thành chủ đại nhân chúng ta từ trước đến nay đều mặc kệ mọi chuyện ở Đệ Nhất thành, mọi chuyện đều là từ tam đại thế gia chúng ta quản lý! Đương nhiên, chỉ bằng thân phận của ngươi, sợ là thành chủ cũng sẽ không gặp ngươi, ngươi vẫn là đừng tự chuốc lấy nhục!"
" Các ngươi nhiều lời cùng nàng làm gì?" Mộ Dung Thiến cắn chặt răng, hung hăng nói, " Trực tiếp giết chết nữ nhân này cho ta!"
Ôn La nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với mệnh lệnh của Mộ Dung Thiến rất là bất mãn, nhưng mà hắn cũng không có nói thêm cái gì, một đôi con ngươi cao ngạo dừng trên người Đông Phương Ngọc.
" vốn dĩ hai người các ngươi liên hợp lại cũng không phải là đối thủ ta, hiện tại nhiều người như vậy càng là không có phần thắng! Hồng Liên lĩnh chủ, ta hỏi lại các ngươi một lần, các ngươi đối với hành vi giết chóc của chính mình có tỉnh ngộ không?"
Hồng Liên lĩnh chủ cười ha ha hai tiếng: " Ta chưa bao giờ cho rằng ta sai, ta muốn giết đều là người nên giết! Chẳng lẽ chỉ cho phép Lâm gia đuổi giết ta, ta lại không thể phản kháng? Nếu các ngươi là điều lệ của Đệ Nhất thành, ta đây chỉ có thể nói cho tất cả võ giả trên thế gian muốn tiến vào nơi này, cũng không có tốt như vậy."
" Hừ!" Ôn La hừ một tiếng, phất tay áo nói, " Ta đã cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi cũng không có quý trọng, một khi đã như vậy ta đây cũng chỉ có thể vì đại lục hy sinh, giết mấy cái ác ma các ngươi!"
" Xì!"
Thời điểm Ôn La phẫn nộ, một đạo âm thanh cười khẽ bỗng truyền đến.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân đang cười: " Ngươi cười cái gì?"
" Ở Tây Linh đại lục, đã từng có một nơi cùng Ôn gia các ngươi quá mức giống nhau," Cố Nhược Vân nâng khóe môi, cười như không cười, " Nơi đó tên là Tiên Địa, ta tin Lâm gia hẳn là có ấn tượng với nó! Mà Tiên Địa cho dù thân là tam đại chế tào duy nhất trên đại lục, lại rõ ràng chỉ muốn châu quan phóng hỏa, bá tánh không được đốt đèn*, bọn họ giết người thì trong mắt bọn họ cho là chuyện đúng đắn, nhưng nếu những người khác giết người thì chính là không bằng súc sinh, không có nhân tính!"
( * châu quan phóng hỏa, bá tánh không được đốt đèn: xuất phát từ 1 câu chuyện nào đó thời bắc Tống –> tóm lại là dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường đến sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác)
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Ôn La càng thêm khó coi, tươi cười trên mặt càng sâu.
" Ôn gia các ngươi cùng Tiên Địa quả thật là không có khác biệt lắm, xem ra ở mỗi nơi đều có thế lực như vậy tồn tại."
Ôn La cười lạnh nói: " Ngươi có biết vì sao như thế không? đó là bởi vì chúng ta khống chế thiên hạ trong tay, là người khống chế nơi này, chúng ta có thể giết người, nhưng các ngươi lại không được phép! Ai kêu các ngươi không có thực lực siêu việt hơn ta! cho nên, cũng chỉ có thể tiếp nhận điều lệ chế độ của chúng ta, nếu dám can đảm cãi lời, chỉ có thể chết!"
" Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Ôn La, nhẹ nhàng nói: " Tử Tà, xuất hiện đi."