Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1271

Oanh!

Một đạo ánh sáng tím từ không trung hạ xuống, trực tiếp đánh về đỉnh đầu Mộ Dung Thiến.

" Tiểu thư, cẩn thận."

Trưởng lão sắc mặt đại biến, vội vàng đem Mộ Dung Thiến kéo đến bên cạnh, mà thời điểm nháy mắt lôi nàng đi, ánh sáng màu tím rơi xuống ầm một tiếng, đem nơi nàng vừa đứng tạo thành một cái hố to.

Mộ Dung Thiến bị dọa ngây người, nếu vừa rồi trưởng lão không kéo nàng qua, sợ là mạng đã không còn.

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được cả người run rẩy, vội vàng trốn sau lưng trưởng lão.

" Hừ!" trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tử Tà trên hư không, " Ngươi thân là một cường giả, đối với một nữ tử ra tay thì có bản lĩnh gì? có bản lĩnh liền cùng chúng ta chiến đấu!"

Mặc kệ trưởng lão không thích Mộ Dung Thiến, tốt xấu gì nàng cũng là thiên kiêm tiểu thư Mộ Dung thế gia, càng là cháu gái gia chủ yêu thương nhất.

Bảo hộ nàng là chức trách của hắn.

Hiện giờ, sao có thể cho phép những người khác dưới mí mắt của mình làm ra loại chuyện này?

Bến môi Tử Tà nâng lên độ cong lạnh lẽo, âm thanh nhàn nhạt vang lên: " Ánh mắt nàng nhìn ta thật ghê tởm, bởi vậy người thứ nhất ta muốn giết chính là nàng!"

Khuôn mặt Mộ Dung Thiến một mảnh trắng bệch, cũng không dám nói bất luận cái gì, càng là không có dũng khí nhìn Tử Tà, sợ chính mình không cẩn thận bị hắn giết chết.

" Tìm chết!"

Trong mắt trưởng lão hiện lên một đạo sắc bén, thân thể như gió hướng về Tử Tà bay nhanh qua, một kích hết lực hướng về trường bào màu tím trong hư không.

Tử Tà nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trên người liền dâng lên khí thế vô tận, giống như nước sông cuồn cuộn chảy, thân thể trưởng lão bay nhanh bỗng nhiên cứng lại một chút.

Mà ngay trong nháy mắt này, Tử Tà biến mất trong hư không, mà khí hắn xuất hiện lần nữa đã ở phía sau trưởng lão.

Trường kiếm trong tay có chứa lôi điện màu tím rơi xuống, con ngươi nam nhân tràn ngập tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.

Phanh!

Trưởng lão nhanh chóng xoay người, kiếm trong tay nâng lên chống đỡ công kích của nam nhân, tức khắc một cỗ lực lượng từ trên thân kiếm bay thẳng vào ngực, làm bước chân hắn lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.

" Ta tới giúp ngươi."

Con ngươi Ôn La trầm xuống, lắc mình muốn tiến đến trợ giúp trưởng lão, đúng lúc này phu thê Hồng Liên lĩnh chủ chắn trước mặt hắn.

" Lấy nhiều khi ít thì có bản lĩnh gì? Ngươi vẫn như cũ nên để chúng ta tới đối phó!"

Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt dừng trên người Ôn La.

Ôn La hiện tại đã không còn cao ngạo như lúc ban đầu, sắc mặt thập phần khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: " Cố Thiên, Đông Phương Ngọc, hai người các người cùng chúng ta đối địch, tuyệt đối không có kết quả tốt!"

Ha ha ha!

Hồng Liên lĩnh chủ cười ha ha hai tiếng: " Hóa ra đường đường là cường giả Ôn gia, chỉ biết nói mấy câu như vậy! động cũng không động liền lấy thân phận gia tộc bảo hộ ra! Ngươi cho rằng Cố Thiên ta là loại người sợ hãi thế lực người khác mà lùi bước? nếu như thế, cũng không có ta hôm nay!"

Oanh!

Nói dứt lời, Hồng Liên lĩnh chủ không tiếp tục mở miệng, trực tiếp công kích về hướng Ôn La......

Mộ Dung Thiến gắt gao nắm chặt nắm tay, trên mặt đẹp tràn đầy khẩn trương, đột nhiên tầm mắt nàng dừng trên người Cố Nhược Vân đang đứng một mình, trong mắt hiện lên một dạo ánh sáng, chợt hướng về Cố Nhược Vân vọt đi qua.

Chỉ cần bắt lấy nữ nhân này, cũng không còn lo lắng những người này không dừng tay?

Cố Nhược Vân giống như là không có phát hiện động tác của Mộ Dung Thiến, tầm mắt không chớp nhìn hai bên chiến đấu.

Phải biết rằng, càng về sau đột phá cũng rất khó khăn.

Bởi vậy, có thể nhìn thấy loại cấp bậc này chiến đấu cũng không dễ.

Thời điểm hai bên bắt đầu chiến đấu, Cố Nhược Vân liền nghiêm túc quan sát động tác của bọn họ, thế cho nên bây giờ trong mắt nàng không có tồn tại người khác, trong con ngươi thanh lãnh mang chỉ có những thân ảnh đang chiến đấu............

" Đây là chiến đấu của cảnh giới Chí Tôn?" ánh mắt Cố Nhược Vân trước sau vẫn không dời đi được, vì vậy cho dù là biết Mộ Dung Thiến hướng tới mình, nàng đều không có bất cứ động tác gì.

Nhìn chiến đấu trước mắt, Cố Nhược Vân đột nhiên có một loại bừng tỉnh đại ngộ, giống như từ bình chảy ra hồ lớn, làm cả người nàng thanh tỉnh vạn phần.

" Nha đầu thúi, hiện tại ngươi rơi vào trong tay của ta, ta muốn ngươi sống cũng không được mà chết cũng không xong!"

Trong mắt Mộ Dung Thiến hiện lên một đạo sát khí, thân thể đã vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân.

Nàng nâng tay lên, hung hăng chộp tới cổ Cố Nhược Vân, trên dung nhan xinh đẹp mang thần sắc tàn nhẫn, tươi cười bên môi đắc ý vạn phần.

Cho dù những người khác mạnh thì như thế nào? có cái phế vật Võ Thánh sơ kỳ ở chỗ này, cho dù bọn họ mạnh, vẫn như cũ không phải là đối thủ của gia tộc bảo hộ
Bình Luận (0)
Comment