Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Nhược Vân chậm rãi từ long ỷ bước xuống, mặt mày ngả ngớn, đảo mắt qua mọi người ở đây: " Nếu đều đã đến đông đủ, kế tiếp ta có chuyện muốn tuyên bố!"
Mọi người nhìn nhau, đều không rõ rốt cuộc Cố Nhược vân làm muốn làm cái gì.
" Tử Ngọc, ngươi ra đây."
Cố Nhược Vân nhìn nam tử áo tím bên trong đám người, nhàn nhạt ra lệnh nói.
Tử Ngọc nghe được âm thanh Cố Nhược Vân, tức khắc cả người run rẩy một chút, có chút thấp thỏm bất an đi ra từ trong đám người, thật cẩn thận liếc nhìn Cố Nhược Vân: " Chủ tử, ngươi gọi thuộc hạ có gì phân phó?"
Nữ nhân này không phải bởi vì ngày hôm qua bị mình khiêu khích, cho nên muốn tính sổ cùng mình?
Nữ nhân đều là một bộ dạng keo kiệt giống nhau, xem ra chính mình thật sự là bị chơi một vố rồi.
" Tử Ngọc, đem đan dược này ăn vào."
Bàn tay trắng Cố Nhược vân vung lên, một viên đan dược hướng về Tử Ngọc bay qua.
Tử Ngọc đem đan dược tiếp được trong tay, có chút kinh ngạc nhìn về phía dung nhan thanh lệ của Cố Nhược Vân, trong lòng mang theo thấp thỏm như cũ.
Đan dược?
Tử Ngọc bĩu môi, mới không tin lời Cố Nhược Vân nói, dựa theo hắn mà nói thì đây chính là độc dược cũng không sai biệt lắm....
" Ăn vào!"
Cố Nhược Vân nhăn nhẹ mày, ra lệnh.
Tay Tử Ngọc run rẩy, đem đan dược để vào trong miệng, chợt nhắm lại hai mắt, một bộ dáng thấy chết không sờn.
Những người khác đều không đành lòng liếc nhìn hắn một cái, mọi người đều nghĩ rằng nữ nhân là sinh vật có bụng dạ hẹp hòi, hôm qua Tử Ngọc khiêu khích nàng như vậy, khẳng định nàng sẽ để bọn họ nhận lấy đau đớn.
Cho nên, Tử Ngọc bị ép ăn đan dược, rõ ràng chính là kết quả chứng minh.
Hắn chết không thể nghi ngờ!
Bọn họ tưởng tượng ra cảnh tượng Tử Ngọc thất khiếu* đổ máu, trong lòng nổi lên oán trách Cố Nhược Vân, tốt xấu gì Tử Ngọc cũng ở chúng với bọn họ một đoạn thời gian, tóm lại cũng có cảm tình, nhưng nữ nhân này liền khai đao với hắn, cũng quá nhẫn tâm đi!
Oanh!
Vào thời điểm mọi người không đành lòng nhìn, một đạo gió lốc từ trên người Tử Ngọc bộ phát ra, là cho mọi người chấn động, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Này....này không phải là lực lượng sinh ra khi đột phá sao?
Chẳng lẽ trước khi chết lại phá tan bình cảnh?
Tương tự Tử Ngọc cũng ngây ngẩn của người, một đôi con ngươi ngốc lăng nhìn Cố Nhược Vân, thật lâu sau hắn mới phục hồi tinh thần lại, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân.
" Đa tạ chủ tử ban thuốc tốt, nếu không phải nhờ đan dược này, sợ là Tử Ngọc không có dễ dàng đạt đến Siêu Phàm hậu kỳ."
Đó chính là Siêu Phàm hậu kỳ a~~.
Đừng nhìn cùng trung kỳ chỉ kém một khoảng cách, kỳ thật chính là xa vạn dặm.
Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại không so đo hiềm khích trước đây, dùng một viên đan dược trợ giúp hắn đột phá.
Đại ân đại đức bậc này, suốt đời hắn khó quên!
Sắc mặt Tử Ngọc tràn đầy kích động, lại nghĩ tới vừa nãy hiểu lầm Cố Nhược Vân, trong mắt xuất hiện một tia áy náy.....
Oanh!
Lời hắn nói, tựa như sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh xuống mọi người, đem mọi người ở đây bạo phát lên.
Vừa rồi Tử Ngọc nói cái gì? Cố Nhược Vân không phải cho hắn dùng độc dược, mà là đan dược trợ giúp hắn đột phá? nhưng nhiều người bọn họ lại hiểu lầm Cố Nhược vân như vậy?
" Siêu Phàm đan này, xem như ta tặng các ngươi làm lễ gặp mặt, tiếp theo sau đó mỗi người có thể tới chỗ ta lĩnh một viên, nếu Siêu Phàm sơ kỳ dùng thì đột phá đến Siêu Phàm trung kỳ, trung kỳ dùng thì đột phá đến hậu kỳ, nhưng nếu ngươi tới hậu kỳ mà dùng đan dược này, cho dù không thể trực tiếp tấn chức Chí Tôn, bên cạnh đó ta có thể cho ngươi đột phá, ta sẽ dùng một quả Tụ Linh đan trợ giúp các ngươi tiếp tục đột phá!"