Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1321

“ Tả sứ muốn hại chúng ta? Nghe nói người Ẩn Môn luôn rất trung thực công bằng liêm chính! Như thế nào hắn sẽ làm ra loại chuyện này?”

Sở La gắt gao cắn cắn môi, sắc mặt tràn ngập khẩn trương.

Linh thú tầng thứ năm kia khẳng định rất hung mãnh, nếu chỉ là cảnh giới Chí Tôn, nói không chừng nàng còn có thể đối kháng, vạn nhất linh thú xuất hiện lại ở thực lực Cửu Chuyển, phỏng chừng mạng bọn họ cũng chẳng còn.

“ Tả sứ này cùng Ôn gia có quan hệ,” Cố Nhược Vân nhún nhún vai, “ Nếu ta không có đoán sai, là Ôn Nhã nói hắn làm như vậy, hơn nữa là dùng muội muội nàng là Ôn Nguyệt ra uy hiếp, bắt buộc hắn trợ giúp nàng đối phó chúng ta, bởi vậy cái liếc mắt vừa rồi của tả sứ mới có thể tràn ngập rối rắm như vậy.”

Tả sứ có quan hệ cùng Ôn gia?

Tử Ngọc sờ sờ dầu, hắn như thế nào cũng đều không biết điểm này?

“ chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?”

Linh thú cường đại như thế, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

“ Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng*,” Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói, “ Chúng ta nên tiếp tục tiến vào truyền tống trận, nói không chừng hắn chỉ đem chúng ta truyền tới tầng thứ tư cũng nên.”

(Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng: mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng).

Tử Ngọc cười khổ một tiếng, sao có thể?

Nếu tả sứ thật sự muốn hại bọn họ, khẳng định sẽ đưa bọn họ đến tầng thứ năm, mà không phải là tầng thứ tư!

“ Đi thôi.”

Nhìn người trên Thiên Sơn cũng không sai biệt lắm đã đi hết, Cố Nhược Vân cũng cất bước hướng tới truyền tống trận.

“ Tả sứ đại nhân, ngươi tính toán cho chúng ta như thế nào?”

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Ôn Nhã đem tầm mắt hướng về tả sứ, bên môi nâng lên một tia cười nhạt: “ Còn có, ta không muốn quá hao tốn nhiều người, ngươi vẫn làm cho chúng ta vào tầng thứ nhất đi.”

Tả sứ hơi hơi nhắm lại đôi mắt, thật lâu sau mới mở ra nói: “ Mọi chuyện ta đã an bài thỏa đáng, ngươi đi đi, ta đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì! Mặt khác, sau khi ngươi trở về, giúp ta nói một tiếng với Nguyệt nhi, ta sẽ bảo hộ nàng một đời một kiếp, sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng.”

Ôn Nhã cười cười, xoay người đi vào trận pháp.

Sau khi một đạo ánh sáng hiện lên, thân thể của nàng cũng biến mất theo nó.......

...............

Phía trên không trung, một mảnh đỏ rực hoa mỹ, giống như biển lửa vô biên bao trùm khắp chân trời, mà nàng tựa hồ đã nhập vào trong biển lửa, trên mặt đất hồng quang nổi bật, làm cho cả thế giới một mảnh đỏ bừng.

Phía trước, mấy Cự Diễm thú đang tranh đoạt đồ ăn bỗng phát hiện những nhân loại này xâm chiếm, tất cả đều ném xuống mỹ thực trong tay, hướng về bọn họ vọt lại.

Rống!

Một ngụm ngọn lửa phun ra, giống như mặt trời xẹt qua không trung, mang theo cực nóng làm người hít thở không thông.

“ Chủ tử, cẩn thận!”

Sắc mặt Sở La đại biến, nháy mắt rút ra vũ khí, đem ngọn lửa Cự Diễm phun ra chém làm hai, dung nhan lạnh lùng nói: “ Thực lực Cự Diễm thú này rất cường đại, yếu nhất đều là Siêu Phàm trung kỳ! mặt khác trên cơ bản đều là hậu kỳ.”

“ Chúng ta còn chờ cái gì? Giết đàn linh thú này!

Tử Ngọc vọt lên trước tiên, một kiếm bổ về con linh thú trước mặt, nhưng mà cho dù linh thú kia thân hình rất lớn mà động tác rất linh hoạt, dễ dàng né tránh, tiếp theo sau đó vòng qua sau lưng Tử Ngọc, phun ra một ngọn lửa, phịch một tiếng, bước chân Tử Ngọc lảo đảo vài cái, kêu rên lên.

“ Ta thao, ngươi mẹ nó! Linh thú còn có thể đánh lén! Con mẹ nó còn xảo trá hơn so với nhân loại chúng ta, cư nhiên chạy ra phía sau lưng ra mà công kích!”

Tử Ngọc xoa xoa cái lưng đau của mình, phẫn nộ nhìn về phía Cự Diễm thú, sau đó không nói hai lời lại lần nữa vọt lên.

“ Thiên Khung, chúng ta so với nhau xem ai giết được linh thú nhiều hơn, được không?”
Bình Luận (0)
Comment