Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 141

Edit: kaylee

"Nhược Vân cô nương không giống người nào đó, nói không giữ lời," Triệu trưởng lão quét mắt nhìn Cố lão gia tử sắc mặt tái nhợt, cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà, Mai trưởng lão, ta khuyên ngươi một câu, Cố gia lão nhân này thích nhất là châm ngòi thổi gió (đổ thêm dầu vào lửa), bịa đặt, hi vọng ngươi không tin lời một phía của lão, ngay cả tìm thi thể giả mạo nhi tử nhà mình lão cũng có thể làm được, còn có cái gì làm không ra?"

Mai trưởng lão có chút xấu hổ, nếu không phải Triệu chưởng quỹ xuất hiện, phỏng chừng bản thân thật đúng là tin lời nói của Cố lão gia tử, càng là sẽ sinh ra thù hận với Cố Nhược Vân, nói không chừng còn sẽ làm ra chuyện gì đó……....

"Triệu chưởng quỹ, ngươi trở về nói cho Nhược Vân cô nương, Cố Thiên đã từng là anh hùng trong cảm nhận của mọi người, thân là nữ nhi của Cố Thiên, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy, về sau nếu có rảnh, hoan nghênh nàng đến Mai Phái chúng ta làm khách."

"Ta sẽ nói lại với Nhược Vân cô nương, cáo từ."

Triệu chưởng quỹ chắp tay, xem cũng không liếc mắt nhìn Cố gia lão nhân một cái nào đã xoay người rời đi.

Ngay tại sau khi hắn rời đi, lão gia tử cảm giác được một đôi con ngươi lạnh như băng nhìn chăm chú vào bản thân, lão cứng ngắc quay đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mai trưởng lão, hoảng sợ há miệng thở dốc: "Mai trưởng lão, ngươi nghe ta giải thích, sự thật không phải như thế……..."

"Vậy ngươi nói với ta, chân tướng mọi chuyện là cái gì?" Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Chính ngươi hành sự bất lực (không tận lực làm việc), vậy mà còn trốn tránh đổ hết trách nhiệm lên người một nữ tử vô tội, nếu không phải vừa rồi Triệu chưởng quỹ đến đưa đan dược, phỏng chừng bản trưởng lão đã tin lời nói của ngươi!"

Chỉ cần nghĩ tới lão tạp mao (*) này coi mình là hầu tử (con khỉ) mà đùa giỡn, Mai trưởng lão trong lòng lửa giận ngập trời, ánh mắt sắc như kiếm lạnh như băng giống như có thể xuyên thủng thân thể của đối phương.

(*) lão tạp mao, tiểu tạp mao: là xưng hô mang ý khinh thường, ghét bỏ

"Mai trưởng lão, ta…….."

"Đủ!" Mai trưởng lão lạnh giọng đánh gãy lời nói của lão: "Vốn Mai Phái chúng ta còn muốn giúp đỡ Cố gia các ngươi một chút, là bản thân các ngươi không nắm chắc cơ hội cho tốt! Hơn nữa, đẩy bản thân vào chỗ vạn kiếp bất phục!"

Lạnh.............

Lão gia tử cảm giác được cả người lạnh như băng, giống như rơi vào hầm băng, lão há mồm muốn muốn tiếp tục giải thích, trong cổ họng lại phát không ra một chút âm thanh.

"Cố Tướng Quân, ngươi trở về đi, từ đây về sau Mai Phái chúng ta, không lại hoan nghênh người Cố gia! Hôm nay ta tạm thời không lấy mạng của ngươi, nhưng nếu sau này để cho Mai Phái ta phát hiện một người Cố gia nào, ta đây sẽ phát hiện một người một người! Phát hiện một đôi giết một đôi, cho nên ngày sau các ngươi đừng lại xuất hiện ở trong tầm mắt của ta! Nếu không, đừng trách ta không khách khí, cút!!!"

Một chữ ‘cút’, làm thân thể của lão gia tử chấn động lui lại sau mấy bước, trong mắt lão lộ ra tuyệt vọng.

Thiên hạ to lớn, ai biết người Mai Phái sẽ xuất hiện ở chỗ nào, chỉ cần bị Mai Phái nhìn thấy, người Cố gia sẽ đánh mất tánh mạng, vậy chẳng khác nào về sau làm cho mọi người Cố gia đừng ra khỏi cửa.

Nói không chừng, Mai Phái sẽ cố ý xuất hiện tại cửa Cố gia, sau đó giết chết người Cố gia.

Nhưng mà, lão gia tử rõ ràng suy nghĩ quá nhiều, Mai Phái mọi người bề bộn nhiều việc, nào có nhiều thời gian đi trả thù một nhân vật nhỏ bé như lão như vậy? Còn cố ý đi tới cửa Cố gia? Lão gia hỏa này cũng xem trọng mình quá mức.

"Mai trưởng lão, xin ngài thủ hạ lưu tình."

Lão gia tử run rẩy ôm nắm tay, tóc bạc ở hai bên thái dương có vẻ vô cùng đáng thương.

Mai trưởng lão sắc mặt nháy mắt trở nên không kiên nhẫn, hét lớn một tiếng: "Ngươi còn không cút, ta làm cho ngươi rốt cuộc cút không ra."

Ầm!

Dòng khí cường đại giống như một nắm tay, một quyền đánh lão gia tử bắn ra ngoài, rồi sau đó cửa phòng đóng lại, ngăn cách tiếng cầu xin tha thứ của lão nhân ở bên ngoài.......

Cố gia lúc này đây, rõ ràng là chôn sống bản thân, càng là đắc tội Mai Phái thật sâu.........
Bình Luận (0)
Comment