Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 143

Edit: kaylee

Trên đường nhỏ rừng rậm quanh co chạy dài, một đám người ra roi thúc ngựa chạy như điên tới Thanh Long Quốc cách đó không xa, chỉ thấy người dẫn đầu đám người kia là một thanh niên tuổi không lớn, ước chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng rất là tuấn tú, thoạt nhìn không giống như là loại người kinh nghiệm sa trường.

"Tả hộ pháp, rất nhanh sẽ tới Thanh Long Quốc, chúng ta có cần tăng tốc độ nhanh hơn hay không?"

"Được! Nhiệm vụ lần này cũng đủ lâu, nhưng mà hiện tại rốt cục cũng có thể trở về đi."

Trên khuôn mặt của thanh niên nam tử được xưng là Tả hộ pháp lộ ra một chút tươi cười yếu ớt, lúc này đây hắn được chủ tử phái đi làm một việc, kết quả vừa đi chính là nửa năm, không biết các huynh đệ Ma Tông thế nào.

Đúng lúc này, phía sau một luồng cát bụi đuổi theo mà đến, rồi sau đó liền nghe được một tiếng hét lớn truyền đến: "Người phía trước, tất cả nhường đường cho chúng ta!"

Thanh niên nhíu mày, còn không có chờ hắn phản ứng lại, một roi từ bên cạnh hung hăng quất qua, muốn đánh ngãn hắn từ trên ngựa xuống, nhưng mà, còn không có quất đến thân thể của thanh niên, đã bị hắn dùng lực túm được, người nọ trực tiếp từ trên tọa kỵ (vật cưỡi) lăn xuống dưới.

"Hu!"

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người kéo chặt dây cương, ngừng lại.

Chỉ thấy từ phía sau mọi người mặc quần áo màu xanh chạy nhanh đến, dưới người cưỡi Tật Phong Lang, tất cả đều là vẻ mặt cao ngạo, không ai bì nổi.

"Người Thanh Phong phái?"

Đáy mắt Tầm Phong xẹt qua một chút khác thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người trước mắt: "Không biết các ngươi ngăn cản ta là vì chuyện gì?"

Nếu so sánh Thanh Phong phái này với Đông Phương thế gia thì thế lực kém hơn không chỉ một bậc, nhưng mà, dù sao cũng là một môn phái, mọi người đều biết, phàm là môn phái thành lập đều phải có cường giả Võ Vương tọa trấn, nhất là Thanh Phong phái này còn có hai cường giả Võ Vương, ở tục giới này luôn luôn tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) quen rồi.

"Tiểu tử thối, không nhìn thấy thiếu công tử của chúng ta ở trong này à? Còn dám cản đường của chúng ta! Không đánh ngươi ta mẹ nó đánh ai?"

Nam tử bị Tầm Phong kéo ngã xuống đất vội vàng bò lên, trào phúng nhìn Tầm Phong: "Hơn nữa, tọa kỵ của các ngươi đều keo kiệt như vậy, chắc hẳn cũng chỉ là người thường ở tục giới này, thật không biết các ngươi từ đâu đến mà can đảm nhìn thấy thiếu công tử nhà chúng ta cũng không nhường đường!"

Khi nói lời này, nam nhân quay đầu nhìn về phía thanh niên tuấn lãng dừng lại cách đó không xa.

Thanh niên và Tầm Phong tuổi không chênh lệch lắm, ngũ quan khắc sâu, mặt như đao tước, chính là trong ánh mắt kia lại thường thường mang theo xu lợi, phá hủy dung nhan có thể xem là tốt kia.

"Cố Hướng Lâm!"

Tầm Phong con ngươi hơi hơi lạnh lùng, theo lý thuyết, hắn là không nên biết thiếu công tử của Thanh Phong phái, nhưng thật sự không có cách nào, Cố Hướng Lâm này là thân ca ca (anh ruột) của Cố Phán Phán! Nói cách khác, hắn là đường ca của Cố Nhược Vân! Bản thân không có cách nào không biết hắn!

Hơn nữa thật không ngờ, hắn sẽ trở thành thiếu công tử của Thanh Phong phái.

Mấy năm trước hắn có nghe nói nhi tử độc nhất của Môn chủ Thanh Phong phái bị người giết hại, Thanh Phong phái mất đi truyền nhân, vì thế Môn chủ đã giao Thanh Phong phái cho nghĩa tử (con nuôi, con đỡ đầu) của mình, hắn không ngờ rằng, nghĩa tử này chính là Cố Hướng Lâm!

Xem ra không lâu sau, toàn bộ Thanh Long Quốc sẽ nổi lên một cơn gió bão……...

Cố Hướng Lâm nhàn nhạt quét mắt nhìn Tầm Phong, cho dù hắn mặt mày bình thản, nhưng mà, Tầm Phong vẫn là đó có thể thấy được một chút khinh miệt trong mắt hắn.

"Quên đi, nơi nào cũng có chó chặn đường, chúng ta không cần thiết so đo với một số người thấp kém, miễn cho hạ thấp thân phận của mình" Hắn phất tay, nói: "Đi thôi, ta đã có thật nhiều năm không về nhà, cũng không biết mấy năm nay trong nhà thế nào, cho nên hiện tại nhanh chóng lên đường đi."
Bình Luận (0)
Comment