" Ngươi xác định?"
Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, cười như không cười hỏi.
Nhìn thấy biểu tình này của nàng, Tô Lâm cho rằng còn có thể tìm đường sống, trong lòng không nhịn được vui vẻ " Không sai, chúng ta buông vũ khí, tay không đánh một trận, nếu ta thua, ta liền tự sát trước mặt ngươi!"
Cố Nhược Vân nghĩ nghĩ, gật đầu nói: " Được."
Nghe vậy, trên mặt Tô Lâm lộ ra tươi cười, trong lòng không tự chủ được đem Cố Nhược Vân mắng thành cái dạng gì.
Người ngu xuẩn này, bất quá là mượn lực lượng bên ngoài đánh thắng nàng, nếu không có linh khí mà nói thì căn bản không phải đối thủ của nàng.
Cho dù hiện tại nàng thân chịu trọng thương, nhưng cũng có thể đem đầu Cố Nhược Vân vặn xuống.
Nhưng mà, tươi cười trên mặt Tô Lâm còn chưa được lâu, liền cứng lại.
Bởi vì, nàng nhìn thấy Cố Nhược Vân mở rộng bàn tay, mà trên bàn tay nàng, cho dù là Cửu U chi hỏa hay Diệt Thế chi hỏa đều tản mát ra độ ấm cực nóng, ngay sau đó hai ngọn lửa kia trên bàn tay Cố Nhược Vân nhảy lên, hóa thành hai con rồng quấn nhau trên không trung.....
Oanh!
Tô Lâm còn chưa kịp kêu cứu, hai con hỏa long liền hung hăng đánh vào linh hồn nàng, phát ra một đạo tiếng hét tê tâm liệt phế.
Giờ phút này, ở trong mắt mọi người, hai ngọn lửa đánh vào người Tô Lâm liền tiêu tán, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng Tô Lâm có bảo bối gì mới triệt tiêu được tổn thương của hai ngọn lửa, nhưng không nghĩ tới chính là sau khi hai ngọn lửa tiêu tán đi, Tô Lâm liền ôm đầu lăn lộn trên đất, tiếng hét quá mức thê lương, cho nên làm người khác không rét mà run.
Những người này sao có thể nghĩ đến, không phải hai ngọn lửa biến mất mà chính là tiến vào linh hồn nàng, cho dù thân thể nàng thoạt nhìn không thương tổn gì nhưng linh hồn thì đang gặp tra tấn cực kỳ nghiêm trọng! đáng tiếc, linh hồn bị thương, trừ phi là hồn phi phách tán, nếu không vô luận như thế nào cũng phải bị tra tấn nhưng không chết được.
Mà sau khi Cố Nhược Vân sử dụng ra chiêu thức này, cũng đã khống chế lực độ, hiện tại cũng không để Tô Lâm lực tức bị hồn phi phách tán!
" Ngươi nói buông linh khí đấu tay không, ta đã thỏa mãn ngươi, hiện tại ta cũng không có dùng linh khí chiến đấu," Cố Nhược Vân nhìn Tô Lâm, nhàn nhạt nói, " Mà ta cũng đã nói qua, ta sẽ thay Mộc Anh báo thù, hiện tại ngươi đã tin lời ta nói chưa?"
Tô Lâm gắt gao cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, nàng dùng hết lực lượng cuối cùng hét lên thê lương.
" Cố Nhược Vân, ngươi ăn cắp linh thú Minh Phủ, Minh Phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi! ha ha ha, cho dù ta chết thì như thế nào? rất nhanh ngươi cũng sẽ táng thân ở chỗ này! Có thể kéo ngươi làm đệm lưng, mặc dù ta có chết cũng không oán không hối!"
Trong gióng nói của nàng mang theo cừu hận rơi vào trong tai mọi người, khiến những người chung quanh đều phát lạnh, đặc biệt là đôi mắt của nàng, tràn đầy thần sắc oán độc, giông như rắn độc làm người sợ hãi.
Không sai!
Trong lòng Tô Lâm, cho dù nàng có chết cũng coi như kéo theo Cố Nhược Vân làm đệm lưng! Dù sao nữ nhân này cũng đắc tội người Minh Phủ, ai tới cũng không cứu được nàng!
Đáng tiếc, không như mong muốn, tâm nguyện của Tô Lâm đã nhận định không thể thực hiện được.....
" Cố Nhược Vân," con ngươi tả hộ pháp đảo qua Tô Lâm đang lăn lộ đầy đất, hơi hơi nhíu mày, chợt nhìn về phía Cố Nhược Vân, " Thiếu chủ chúng ta đã tới đây, không biết ngươi có dám ở trước mặt hắn nhận tiểu gia hỏa này là linh thú của ngươi?"
Cố Nhược Vân nhìn tả hộ pháp, đúng lúc này một đạo hơi thở quen thuộc từ phía sau truyền đến, sau khi cảm nhận được hơi thở kia, thân thể nàng bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, trong đôi con ngươi thanh lãnh xuất hiện một mạt dao động.
Nam nhân im lặng đứng phía sau Cố Nhược Vân, hồng y phiêu phiêu, một đầu tóc bạc chuyển động phấp phới trong gió, trong con ngươi màu đỏ kia dần dần ôn nhu.
Nháy mắt kia, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía nam tử từ đâu xuất hiện, sau khi trông thấy dáng người nam tử xuất trần tuyệt diễm, đáy mắt đều tỏa ra thần sắc kinh diễm, trầm luân thật sâu trong dung nhan nam tử tuyệt thế.
" Thiếu chủ."