" Vân nhi, ngươi muốn trừng trị nàng như thế nào?"
Thiên Bắc Dạ hơi nâng khóe môi, chỉ là đáy mắt kia cũng không có một chút ý cười, ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm lạnh thấu xương, tràn ngập sát khí.
" Ta không sao cả."
Cố Nhược Vân nhún nhún vai, không cho là đúng nói.
Nghe được lời này, Thiên Bắc Dạ trầm ngâm nửa ngày, đột ngột hắn nở nụ cười: " Được, nếu Vân nhi không sao cả, nữ nhân kia cứ để cho ta xử trí!"
Dứt lời, hắn chuyển hướng nhìn về phía Đổng Phương, giọng nói trầm thấp: " Ngươi lại đây."
" Ta?"
Đổng Phương sửng sốt một chút chỉ vào chính mình, có chút thụ sủng nhược kinh hỏi.
Hắn chẳng thể nghĩ tới giờ phút này thiếu chủ Minh Phủ sẽ nhắc tới mình, chuyện này làm cho một tiểu nhân vật như hắn sao lại không vui sướng?
" Nữ nhân này vu hãm Vân nhi câu dẫn nam nhân, hiện tại ta đem nàng giao cho ngươi, mỗi ngày ngươi tìm một trăm nam nhân tới hầu hạ nàng! Nếu nam nhân không đủ liền tìm linh thú! Mặt khác, ta sẽ phái người Minh Phủ bảo hộ an toàn cho ngươi, bất luận kẻ nào cũng không thể đem nàng cứu đi! Nếu ai cứu nàng chính là kẻ địch của Minh Phủ ta! mà đã là kẻ địch của Minh Phủ, vô luận chân trời hay góc bể, Thiên Bắc Dạ ta sẽ tru sát hắn tới cùng, đến chết mới thôi!"
Sau khi một phen lời nói này vừa dứt, sắc mặt Quận Vương càng thêm khó coi, nếu Thiên Bắc Dạ chỉ giết Tô Lâm, cho dù hắn đau lòng cũng không phẫn nộ như thế! Nhưng người nam nhân này thế nhưng lại vũ nhục nữ nhi hắn như thế, quả thực chính là đánh vào mặt hắn.
Bất quá, tốt xấu gì Quận Vương cũng đã sống nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ nếu hiện tại đối địch cùng Thiên Bắc Dạ, khẳng định không có gì tốt, hiện tại hắn đem lửa giận trong lòng hung hăng ép xuống, trong đôi mắt tràn ngập hận ý.
" Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ, cho các ngươi sống thêm mấy ngày nữa, chờ vị đại nhân kia phá vỡ phong ấn đi ra ngoài, đó chính là ngày chết của các ngươi!"
Hắn gắt gao nắm tay, hận ý trong lòng càng sâu.