Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1651

Edit: kaylee

"Ngươi..." Ôn Nhã biến sắc, nàng ta hòa hoãn giọng điệu, tiếp tục nói: "Ôn Nguyệt, ta cũng là người Ôn gia, cho nên ngươi rất rõ ràng đối với thuật con rối của Ôn gia, không sai, lực ý chí của Cố Sanh Tiêu rất kiên định, cho nên, chẳng sợ luyện chế hắn thành con rối, bây giờ vẫn chỉ là trạng thái bán khống chế! Chỉ là, ngươi phải tin tưởng, lấy năng lực của Ôn gia chúng ta, hoàn toàn khống chế hắn cũng là chuyện sớm muộn, cho nên, ngươi phải gả cho Tả Sử, nếu không, Cố Sanh Tiêu hoàn toàn sống không nổi!"

"Hơn nữa..." Ôn Nhã cười lạnh tiếp tục nói: "Cố Sanh Tiêu là nô lệ, không cách nào ra tay với chủ nhân! Nếu Ôn gia chúng ta muốn ra tay giết hắn, hắn tuyệt không thể phản kháng, Nguyệt Nhi, ngươi xác định muốn ngồi xem hắn chết?"

Ôn Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.

Nàng biết, Ôn Nhã bắt được uy hiếp của nàng.

Mà Cố Sanh Tiêu, chính là uy hiếp của nàng!

"Ta gả."

Hai chữ này, giống như là dùng hết toàn bộ lực lượng của nàng, làm cho thân thể nàng mềm nhũn, thiếu chút té ngã trên đất.

"Ngoan ngoãn nghe lời như vậy không phải là đã sớm xong việc?" Giọng điệu Ôn Nhã trở nên ôn hòa: "Nguyệt Nhi, ngày mai chính là ngày ngươi xuất giá, hi vọng hôm nay ngươi chuẩn bị sẵn sàng."

Nói xong lời này, Ôn Nhã lập tức rời đi trong phòng, chỉ để lại một mình Ôn Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Nước mắt chảy xuôi xuống từ trên khuôn mặt xinh đẹp kia, Ôn Nguyệt nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, phía trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy tuyệt vọng và thống khổ.

"Cố đại ca, ta không muốn gả cho bất luận kẻ nào trừ ra huynh ra, mà hiện tại ta lại là thân bất do kỷ, vì huynh, ta sẽ gả cho Tả Sử, cũng sẽ sống sót thật tốt, chỉ có như vậy, bọn họ mới sẽ không làm khó dễ huynh."

"Nhưng mà, Cố đại ca, huynh thật sự rất ngốc, rõ ràng ngày đó đã chạy thoát, kết quả lại về tới chỗ này! Ta biết huynh là muốn tăng lên thực lực đi cứu muội muội của huynh, mà huynh hiện giờ chỉ có trở thành con rối, mới có thể nháy mắt đạt được lực lượng cường hãn."

"Cho nên, lúc đó ta lựa chọn ủng hộ huynh, ta biết mặc kệ huynh làm cái quyết định gì đều là chính xác, Cố đại ca, ta thật sự rất muốn gặp lại huynh một lần, huynh vĩ đại như vậy, dũng cảm như vậy, hoàn mỹ như vậy..."

Trong đầu không khỏi hiện ra một khuôn mặt anh tuấn mà lãnh khốc, Ôn Nguyệt nở nụ cười, tươi cười kia vô cùng thống khổ, trong con ngươi đen lộ ra vẻ bi thương.

Nhưng mà...

Nàng hiểu rõ, cuộc đời mình không bao giờ có khả năng nhìn thấy hắn nữa.

...

"Nơi này chính là Ôn gia?"

Phía trên ngã tư đường, Cố Nhược Vân dừng bước chân, nhìn chữ hỉ đỏ tươi trên cửa lớn Ôn gia phía trước, nhẹ nhàng nhíu mày: "Hôm nay Ôn gia này có người thành thân?"

"Ha ha, vị cô nương này, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Một người qua đường nghe thấy lời Cố Nhược Vân nói, có lòng tốt giải thích với nàng: "Hôm nay là ngày Nhị tiểu thư Ôn gia Ôn Nguyệt xuất giá, mà ngườiÔn Nguyệt này gả nhân càng là rồng phượng trong loài người! Ngươi biết Ẩn Môn không? Nàng chính là gả cho Tả Sử Ẩn Môn, chậc chậc, thật không hiểu Ôn gia này dẫm phải vận *** chó gì, vậy mà có thể được người Ẩn Môn ưu ái! Hiện tại kiệu hoa Ôn gia này đã đi, phỏng chừng sắp đến Ẩn Môn."

Vốn trên đời này không có bao nhiêu người biết Ẩn Môn tồn tại.

Nhưng từ sau lần khảo hạch trước, cũng làm cho Ẩn Môn xuất hiện ở trong mắt thế nhân.

Hiện giờ cư dân Đệ Nhất thành, có thể không biết bốn gia tộc bảo vệ là ai, cũng có thể không biết Thành chủ là ai, nhưng mà, bọn họ không thể nào không biết hai chữ Ẩn Môn này đại biểu cho hàm nghĩa gì.
Bình Luận (0)
Comment