Edit: kaylee
Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm phương hướng nam nhân rời đi, hơi hơi nhíu mày: "Hắn quả thật là Thiên Bắc Dạ, ta có thể cảm nhận được hơi thở trên người hắn, chỉ là ta không rõ, vì sao ta sẽ chống cự sự tiếp xúc của hắn?"
Loại mâu thuẫn này, là một loại bản năng trên thân thể, ngay cả Cố Nhược Vân cũng không biết là xảy ra chuyện gì...
Hình như Thiên Bắc Dạ nhận thấy được nữ tử cũng không có động tác gì, hắn quay đầu, nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Vân Nhi, như thế nào? Chúng ta nên nhanh chóng đi tìm Tá Thượng Thần, đợi sau khi tìm được Tá Thượng Thần, là có thể rời đi chỗ này, vì sao nàng còn sững sờ ở kia?"
Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, đối mặt với sự nghi hoặc của Thiên Bắc Dạ, nàng nhàn nhạt cười cười: "Chàng không nghe nói qua một câu nói sao? Nữ nhân mang thai ngốc ba năm, hiện tại ta mang thai con của chúng ta, tất nhiên sẽ vờ ngớ ngẩn."
Thiên Bắc Dạ hiểu rõ gật gật đầu: "Thì ra là thế, vậy nàng nhanh chút đi."
"Ừ."
Cố Nhược Vân nhếch môi cười yếu ớt.
Người giả dạng giống thế nào, đôi khi vẫn là lộ ra dấu vết...
Nếu là Thiên Bắc Dạ chân chính, tuyệt đối không có khả năng để người đang mang thai như nàng một mình ở phía sau, càng sẽ không thúc giục nàng! Lời nói và vẻ mặt của một người đều có thể ngụy trang, chỉ có quan tâm chân chính đối với người kia, là ngụy trang không được.
Chỉ là làm cho Cố Nhược Vân không rõ là, vì sao hơi thở trên người hắn lại cực giống Thiên Bắc Dạ, nếu không phải là chuyện này lộ ra dấu vết, nàng cũng không phát hiện được...
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân đuổi theo nam nhân phía trước.
Hiện giờ nàng không phải là đối thủ của người này, huống chi, Thiên Bắc Dạ chân chính không biết ở nơi nào, cho nên, nàng chỉ có thể ngụy trang thành dáng vẻ không biết chuyện theo sau lưng hắn...
Huống chi, nàng tin tưởng, chỉ cần đi theo hắn, là có thể tìm được Tá Thượng Thần!
"Tiểu Dạ," Con ngươi Cố Nhược Vân hơi hơi chuyển động vài cái, cười khẽ nhìn về phía nam tử bên người: "Chàng còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt? Khi đó ta ở trong bí cảnh phát hiện chàng ngủ say, chàng vừa tỉnh lại đã kêu đánh kêu giết ta, cũng may chàng mất trí nhớ, ngay cả giết người thế nào đều quên, nếu không, sợ rằng lúc đó ta đã chết ở trong tay của chàng."
Thiên Bắc Dạ cười cười, ánh mắt dừng ở trên người Cố Nhược Vân, hàm chứa ánh sáng nhu hòa.
"Lúc đó ta cũng không nhận thức nàng, nên mới làm ra loại chuyện này, sau này ta đã hối hận, thế nào? Hiện tại nàng muốn tính nợ cũ với ta?"
Tâm Cố Nhược Vân bỗng nhiên run run một chút.
Ngay từ đầu, nàng chỉ là hoài nghi Thiên Bắc Dạ bị người ngụy trang, thẳng đến giờ phút này, nàng mới tin tưởng phán đoán của mình.
Năm đó, nàng quả thật là phát hiện Thiên Bắc Dạ ngủ say ở trong bí cảnh, chỉ là sau khi Thiên Bắc Dạ tỉnh lại cũng không có kêu đánh kêu giết nàng, mà là gọi nàng một tiếng nương tử.
Càng là từ đó về sau dính ở bên người nàng, ném thế nào đều vứt không được.
Biết được đáp án, Cố Nhược Vân hít một hơi thật sâu, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Nếu người này giả Thiên Bắc Dạ xuất hiện ở bên người nàng, thì tiểu Dạ chân chính sẽ ở nơi nào?
Không tự chủ được, Cố Nhược Vân nhớ tới một màn đã từng trông thấy ở trong ảo cảnh...
Một nam nhân có dung mạo giống hệt Thiên Bắc Dạ, dùng kiếm đâm vào ngực bạch y nữ tử! Mà chính là vì lúc trước nhìn thấy tình cảnh này, mới có thể làm cho nàng lòng sinh cảnh giác ở vào thời điểm này.
Nếu không, nàng tuyệt đối không có khả năng tưởng tượng đến trên đời này sẽ có nam nhân có dáng vẻ giống Thiên Bắc Dạ như đúc.
"Tiểu Dạ, chàng có biết đến cùng Tá Thượng Thần ở nơi nào hay không?"
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc, tiếp tục hỏi.
Khuôn mặt nam nhân lộ ra một nụ cười, trong đôi mắt màu đỏ lại mang theo suy nghĩ sâu xa: "Nếu ta không có đoán sai, chỉ cần chúng ta đi thẳng về phía trước, sẽ tìm được Tá Thượng Thần! Vân Nhi, nàng vì Tá Thượng Thần đến loại địa phương này mạo hiểm, có đáng giá không?"