Edit: kaylee
"Cổ Lan, vì sao Ngọc nhi lại quên ngươi? Đến cùng các ngươi đã trải qua cái gì? Cho dù hắn quên ngươi, cũng không có khả năng sẽ giết ngươi!" Cố Nhược Vân cau chặt mày, hỏi.
Nước mắt của Cổ Lan không ngừng rơi xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Khi ta và Ngọc nhi đi qua Long Nguyệt Đế quốc, Công chúa đế quốc Diệp Loan coi trọng Ngọc nhi, muốn làm cho hắn làm Phò mã đế quốc, Ngọc nhi cũng không đồng ý, cũng không biết người đế quốc làm cái gì với Ngọc nhi, làm cho Ngọc nhi mất đi toàn bộ trí nhớ, càng là không biết ta là ai! Hơn nữa nói gì nghe nấy đối với Công chúa Diệp Loan, càng là nghe lời của nàng ta muốn giết ta, ô ô, Cố tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ? Ngọc nhi hắn không nhớ rõ chúng ta..."
Sắc mặt Cố Nhược Vân từng chút trầm xuống.
Công chúa Diệp Loan ái mộ Hạ Lâm Ngọc, này cũng không sai, nhưng mà, nàng ta sai ở chỗ thương hại Ngọc nhi.
Mà nàng, quyết không cho phép bất luận kẻ nào thương hại người thân của nàng.
"Cổ Lan, hiện tại ngươi lập tức mang ta đi Long Nguyệt Đế quốc!"
Cố Nhược Vân hơi hơi rũ mi mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén: "Nếu người Long Nguyệt Đế quốc dám can đảm động đệ đệ ta, ta đây tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
"Nhưng mà, Cố tỷ tỷ, Ngọc nhi đã không nhớ rõ chúng ta, nếu chúng ta đi Long Nguyệt Đế quốc, ta sợ Công chúa Diệp Loan sẽ làm Ngọc nhi xuất ra đối phó chúng ta, ta không muốn thương hại hắn."
Nếu không phải như thế, nàng đã sớm về Cổ gia tìm viện binh.
"Ta không biết nàng ta động tay động chân gì ở trên người Ngọc nhi, nhưng mà, chỉ cần ta có thể nhìn thấy Ngọc nhi, ta có thể cứu hắn!" Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Cổ Lan: "Hiện tại ngươi lập tức mang ta đi Long Nguyệt Đế quốc! Ta ngược lại muốn nhìn Công chúa Long Nguyệt Đế quốc này có lá gan thế nào, dám đụng đệ đệ của ta!"
Đáy mắt Cổ Lan hiện lên một vẻ chờ mong, nàng dùng sức gật gật đầu: "Được."
Đối với Cố Nhược Vân, trong lòng nàng có tin tưởng rất lớn, giống như chỉ cần nàng xuất mã, sẽ không có vấn đề gì...
Lúc này Long Nguyệt Đế quốc một mảnh an bình, không chút biết kế tiếp sẽ có một hồi tai nạn buông xuống.
Trong tẩm cung xa hoa, thanh niên tuấn tú đưa lưng về phía cửa, con ngươi trong suốt như nước thật sâu ngóng nhìn ngoài cửa sổ, hai mày thanh tú của hắn hơi hơi nhíu chặt, không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu trên thân thể cao to của thanh niên, hai tay hắn chắp sau lưng, hắn cảm nhận được có người đi tới phía sau, nhưng hắn lại cũng không nhúc nhích.
"Hạ công tử, ngươi đang nghĩ cái gì."
Âm thanh tao nhã của nữ tử truyền đến từ phía sau Hạ Lâm Ngọc, làm cho thân mình Hạ Lâm Ngọc hơi hơi chấn động, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt trong suốt dừng ở trên khuôn mặt đoan trang tú lệ của nữ tử trước mặt.
"Công chúa Diệp Loan, ngươi đã đến rồi?"
Hắn xoay người, nhìn về phía Diệp Loan đi tới phía mình, khóe môi dương lên một chút tươi cười.
Giọng nói của thanh niên giống như một hồ nước mát, làm cho mọi người nghe thấy cảm nhận được tâm linh của mình được tẩy trừ, vô cùng thư sướng!
"Hạ công tử, mấy ngày nữa chúng ta sẽ thành hôn, không biết ở trước khi thành hôn, ngươi có thể..." Trên khuôn mặt tao nhã của Diệp Loan mang theo một chút thẹn thùng: "Ngươi có thể ôm ta một cái hay không? Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ngươi đều chưa từng ôm ta, chẳng lẽ là Hạ công tử ghét bỏ ta hay sao?"
Nói tới đây, đôi mắt Diệp Loan rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, làm người ta vô cùng thương tiếc.
Đối mặt với ánh mắt rưng rưng của Diệp Loan, Hạ Lâm Ngọc mềm lòng xuống, hắn đi qua phía Diệp Loan.
Trong mắt Diệp Loan tràn đầy vẻ chờ mong, mắt thấy hai tay của thanh niên sắp sửa đụng chạm đến nàng, bỗng nhiên, lại dừng ở tại chỗ...