Edit: kaylee
"Hạ công tử."
Trong lòng Diệp Loan vui vẻ, từ trên đất bò lên, đi qua phía Hạ Lâm Ngọc, đáy mắt nàng ta hiện lên sự ác độc, phía trên khuôn mặt lại là vô cùng thẹn thùng: "Hạ công tử, tiện nhân Cổ Lan này lại đến gây sự với chúng ta, nhưng lại mang đến một nữ nhân tự xưng là tỷ tỷ của ngươi, hai nữ nhân này muốn mang ngươi đi, hiện tại ngươi hãy nói cho bọn họ biết, ngươi rất yêu ta, ngươi không muốn rời đi nơi này với bọn họ."
Hạ Lâm Ngọc không nói gì, con ngươi trong suốt như nước nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, đáy mắt hắn xuất hiện một chút nghi hoặc.
"Ngươi là ai?"
Vì sao nàng cho hắn cảm giác, là quen thuộc như thế, thật giống như có một loại cảm giác thân cận từ linh hồn...
Kỳ thực, Hạ Lâm Ngọc có cảm giác quen thuộc đối với Cố Nhược Vân, hoàn toàn là vì bọn họ đều thông qua Thượng Cổ Thần Tháp đoạt xác trùng sinh, cho nên, hắn mới có thể cảm nhận được cảm giác quen thuộc trên người Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân chậm rãi đi đến phía Hạ Lâm Ngọc, trên mặt của nàng mang theo tươi cười dịu dàng.
"Ngọc nhi, ta tới đón đệ về nhà."
Đón hắn về nhà?
Hạ Lâm Ngọc chớp mắt, đi qua phía Cố Nhược Vân, trong mắt hắn mang theo vẻ mê mang.
Nhưng hắn hiểu rõ, chỉ cần đi theo nàng, hắn sẽ tìm được đáp án.
"Hạ công tử!"
Diệp Loan căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh một màn như vậy, nàng ta lập tức vội lên, vội vàng dùng **** kêu gọi ý nghĩ của Hạ Lâm Ngọc.
Nhưng mà, Hạ Lâm Ngọc giống như là không có nghe được âm thanh của nàng ta, đi thẳng về phía Cố Nhược Vân.
"Ngọc nhi."
Cố Nhược Vân tiến lên một bước, cầm chặt tay Hạ Lâm Ngọc, nàng nhìn con ngươi mê mang của thanh niên, trong lòng đau xót, một cảm giác tức giận tràn qua óc.
Long Nguyệt Đế quốc, Diệp Loan!
Nàng sẽ làm người thương hại Ngọc nhi trả giá lớn!
"Phụt!"
Bàn tay của Cố Nhược Vân nặng nề vỗ vào phía trên đầu của Hạ Lâm Ngọc, chuyển vận tất cả linh lực vào trong óc của Hạ Lâm Ngọc, sau đó, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Ở bên trong máu tươi kia, một con sâu đỏ như máu đang mấp máy.
"Xong rồi!"
Bước chân Diệp Loan lảo đảo một cái, thân mình nặng nề ngã trên mặt đất, nàng ta tuyệt vọng nhìn về phía thanh niên đứng ở trước mặt Cố Nhược Vân, đau đớn tê tâm liệt phế truyền khắp toàn bộ trái tim của nàng ta.
Hạ Lâm Ngọc lẳng lặng đứng ở dưới cuồng phong, ánh mắt trong suốt thật sâu ngóng nhìn Cố Nhược Vân.
Thật lâu sau, môi hắn khẽ nhúc nhích, hô một tiếng: "Tỷ..."
Một tiếng ‘tỷ’ này làm cho Cố Nhược Vân không còn nhịn xuống, ôm thanh niên tuấn tú trước mặt vào trong lòng, ôm chặt thân thể hắn, chậm rãi nói: "Ngọc nhi, ta tới tìm đệ, có ta ở đây, không ai có thể thương đệ."
Giờ này khắc này, mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Một khắc trước, thanh niên này còn hỏi thiếu nữ áo xanh là ai, sau đó, hắn đột nhiên hộc ra một con sâu đỏ như máu, hơn nữa còn gọi thanh y nữ tử trước mặt là tỷ...
Diệp Tần rốt cục đã nhận ra cái gì, sắc mặt tức giận chuyển mắt nhìn Diệp Loan tê liệt ngã xuống đất ở một bên.
"Diệp Loan, lần này ngươi hại thảm Long Nguyệt Đế quốc chúng ta!"
Có lẽ người khác không biết **** là cái gì, Diệp Tần không có khả năng không rõ! Diệp Loan vậy mà cho cường giả Đệ Nhất thành ăn vào ****, còn lừa gạt hắn đối phương chỉ đến từ một tiểu gia tộc.
Nếu sớm biết điểm ấy, hắn tuyệt sẽ không cho phép Diệp Loan làm ra loại chuyện này!
"Cổ Lan."
Hạ Lâm Ngọc không để ý đến mọi người phía sau, con ngươi trong suốt như nước bao phủ thân thể hơi có chút run run của Cổ Lan.
"Thật có lỗi, lúc trước ta quên ngươi, hơn nữa còn bị thương ngươi."