Edit: kaylee
"Đã hai năm, mẫu thân một chút động tĩnh đều không có, chẳng lẽ nàng không cần Tầm Nhi nữa sao?"
Tiểu Tầm Nhi cúi đầu xuống, uể oải hỏi.
Lại nhắc đến, tiểu gia hỏa này cũng thật đáng thương, từ sau khi sinh ra hắn, Cố Nhược Vân đã tiến vào bên trong bế quan lâu dài, thật vất vả làm Cố Nhược Vân rời đi trạng thái bế quan, kết quả, lại để hắn ở trong Hồng Liên Lĩnh, một mình ra ngoài tìm kiếm phụ thân của hắn.
Này vừa tìm, lại là rất lâu, hắn mỗi ngày đều ngồi ở cửa, giống như một gia khuyển chờ mong chủ nhân trở về, tha thiết mong chờ nhìn chăm chú phương hướng nàng từng biến mất.
Khi đó, hắn vẫn tin tưởng, chỉ cần mình luôn luôn chờ đợi, mẫu thân sẽ trở về nhà!
Cũng may chờ đợi của hắn là có hiệu quả, ngay tại thời điểm chính hắn đều không biết đã đợi bao lâu, rốt cục đợi đến một tin tức ——
Mẫu thân tìm được phụ thân, hơn nữa sắp sửa cử hành đại hôn với phụ thân!
Vì thế, dưới hưng phấn hắn theo ngoại công ngoại tổ mẫu xuất phát, đi Phong Vân Đế quốc! Nhưng ai biết, phụ mẫu hắn vừa thành thân, mẫu thân lại bế quan! Này vừa bế quan, chính là thời gian hai năm! Hai năm qua, mỗi ngày hắn đều đến cửa chờ đợi, chỉ mong có thể nhìn thấy mẫu thân nhanh hơn...
Kỳ thực, tính ra, thời gian Tiểu Tầm Nhi ở chung với mẫu thân, tổng cộng cũng chỉ có mấy tháng mà thôi!
Mà hiện giờ, hắn cũng đã bốn tuổi!
"Nàng rất nhanh sẽ đi ra."
Thiên Bắc Dạ có chút đau lòng tiểu gia hỏa này, không tự chủ được ôm hắn vào trong lòng.
Ầm!
Ngay tại lúc Tiểu Tầm Nhi tha thiết mong chờ đợi phòng cửa mở ra, một khí thế cường đại phá tan nóc nhà, thẳng tiến vào trong mây xanh.
Ngay sau đó, cánh cửa đóng hai năm kia rốt cục mở ra.
Thanh y nữ tử bước ra từ trong cửa phòng, bởi vì hai năm không thấy ánh mặt trời, sắc mặt của nàng có vẻ hơi tái nhợt, chỉ là ở khoảnh khắc nàng vừa đi ra cửa phòng, ánh mắt lập tức nhìn về phía đôi phụ tử phía trước này...
"Mẫu thân."
Tiểu Tầm Nhi tránh thoát ôm ấp của Thiên Bắc Dạ, nhanh chóng chạy vội về phía Cố Nhược Vân, thân mình mềm mại đâm vào trong lòng của Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mang ủy khuất, đôi mắt rưng rưng nói: "Mẫu thân, Tầm Nhi rất nhớ người..."
Cố Nhược Vân xoa xoa đầu Tiểu Tầm Nhi, bên môi giương lên một nụ cười yếu ớt: "Không phải ta đây đã đi ra sao? Yên tâm đi, về sau ta sẽ không lại rời đi con."
"Thật vậy chăng?" Tiểu Tầm Nhi chớp mắt, rồi sau đó kiễng mũi chân, ‘chụt’ một tiếng, hôn trên khuôn mặt của Cố Nhược Vân: "Mẫu thân, Tầm Nhi thích người nhất, đêm nay bồi Tầm Nhi ngủ được không?"
Đương nhiên, tiểu gia hỏa này không có chú ý tới, sắc mặt của Thiên Bắc Dạ ở một bên lập tức đen xuống.
Hắn giơ tay lên, xách Tiểu Tầm Nhi quấn quýt lấy Cố Nhược Vân như bạch tuộc lên, sắc mặt đen như đáy nồi: "Đây là nàng dâu của ta, nếu con muốn tìm người ngủ cùng con, con đi tìm nàng dâu của con."
"Nhưng mà..." Tiểu Tầm Nhi đáng thương hề hề: "Tầm Nhi không có nàng dâu."
"Ta quản không được nhiều như vậy," Thiên Bắc Dạ mang theo thân thể tiểu gia hỏa, hừ một tiếng: "Không có con phải đi tìm cho ta, đừng quấn quít lấy nàng dâu của ta!"
Con ngươi Tiểu Tầm Nhi chuyển động một vòng: "Kia để cho mẫu thân làm nàng dâu của Tầm Nhi, như vậy Tầm Nhi có thể ngủ cùng mẫu thân."
Thiên Bắc Dạ hơi hơi nheo mắt lại: "Xem ra ta nên làm cho người ta ném con vào trong Thiên Phạt Chi Sâm huấn luyện một năm!"
Nghe nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tầm Nhi lập tức thay đổi.
"Phụ thân, Tầm Nhi là đùa giỡn, người cũng không phải nghe không hiểu, đừng làm cho Tầm Nhi đi Thiên Phạt Chi Sâm huấn luyện, cứ như vậy, Tầm Nhi lại có một năm không nhìn thấy mẫu thân."