Edit: kaylee
Nghĩ đến đây, tốc độ của nàng càng thêm nhanh, rất nhanh sẽ thấy được hoàng cung uy vũ hùng tráng.
Xa xa, nàng đã ngửi thấy được một hương vị huyết tinh, mùi máu tươi làm người ta buồn nôn này làm cho lòng của nàng càng thêm khẩn trương, nhanh chóng đẩy ra cửa lớn hoàng cung khép chặt.
"Cha, mẫu thân!"
Hoàng cung yên tĩnh, lộ ra hơi thở không tầm thường, Cố Nhược Vân sốt ruột la lớn, bước nhanh tiến vào.
Chờ sau khi nàng đi vào hoàng cung, trong giây lát đã xảy ra một việc, tâm lại ‘lộp bộp’ một chút.
"Trận pháp bị phá? Điều này không có khả năng! Trừ phi có người cảnh giới Đại Viên Mãn tiến đến, nếu không là không cách nào phá giải trận pháp từ bên ngoài, chẳng lẽ Thương Minh đột phá đến Đại Viên Mãn?"
Nàng càng nghĩ càng sốt ruột, nhanh chóng chạy như điên về phía tẩm cung ở hậu viện...
Chỉ là, chờ nàng chạy đến một nửa, bỗng nhiên đứng lại bước chân, thân mình cũng nhẹ nhàng run lên.
Ở chỗ không xa phía trước, Hồng Liên Lĩnh chủ và Đông Phương Ngọc ngã vào bên trong vũng máu, đến chết tay của bọn họ cũng chặt chẽ nắm ở cùng nhau, không có tách ra!
Mà tình cảnh này, giống như là một cọng rơm cuối cùng áp ngã Cố Nhược Vân, làm cho nàng hoàn toàn sụp đổ!
"Cha, mẫu thân!"
Nàng giống như nổi điên chạy về phía Hồng Liên Lĩnh chủ và Đông Phương Ngọc, âm thanh của nàng tê tâm liệt phế, có một loại khàn khàn gần như tuyệt vọng!
"Cha, mẫu thân! Các người nói qua ở chỗ này chờ con trở lại, hiện giờ con đã trở về, vì sao các người lại không cách nào liếc mắt nhìn con một cái?"
"Con tính toán chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, sẽ mang các người trở lại Đông Phương thế gia, ở nơi đó còn có người đang chờ chúng ta."
"Kiếp trước, mẫu thân của con bị thân sinh phụ thân hại chết, đệ đệ cũng chết ở trong tay hắn ta! Kiếp này, con chiếm được sự quan tâm yêu thương của các người, các người lại cứ như vậy bỏ được rời con mà đi?"
Cả đời này, nàng vì tìm kiếm phụ mẫu, tiêu phí tâm huyết và nỗ lực thật lớn, nhưng một nhà bọn họ còn không có hưởng thụ được thiên luân chi nhạc, đã bỏ lại nàng rời đi!
Đả kích như vậy, làm cho nàng như thế nào có thể chịu được?
"Đúng rồi, Tầm Nhi, còn có Tiểu Tầm Nhi!"
Cố Nhược Vân giống như nghĩ tới cái gì, vội vàng chạy tới phương hướng tẩm cung...
Bước chân của nàng mang theo lảo đảo, ngay cả tay đẩy ra ửa tẩm cung đều mang theo run run!
Lúc nàng rời đi hoàng cung Phong Vân Đế quốc, tính toán quyết chiến với Thương Minh, Tiểu Tầm Nhi còn đang ngủ.
Nàng vốn tính toán chờ Tiểu Tầm Nhi thức tỉnh, là có thể nhìn thấy nàng đánh thắng trận trở về, ai biết cuối cùng nàng thất bại! Chẳng những thất bại, càng là tạo thành hậu quả thảm thiết như thế!
Phanh!
Cuối cùng, cửa phòng vẫn là bị nàng đẩy mở ra, nàng run run nâng lên bước chân, bước vào bên trong cửa phòng...
Phía trên giường gỗ tinh xảo, tiểu nãi oa yên tĩnh nhắm mắt, cũng không có bởi vì nàng đến mà mở mắt, vẫn như trước khi nàng rời đi.
Nhưng mà, giờ phút này sắc mặt tiểu nãi oa tái nhợt, trước ngực của hắn cắm một thanh trường kiếm, máu tươi nhiễm đỏ giường, nhưng dáng vẻ của hắn lại vô cùng an tường, có vẻ còn không có tỉnh lại đã vĩnh viễn ngủ say...
"Tầm Nhi, mẫu thân đã trở lại."
Cố Nhược Vân chậm rãi đi tới phía Tiểu Tầm Nhi, nâng tay nhẹ nhàng ôm đứa bé trên giường vào trong lòng, bàn tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nó, ánh mắt tràn ngập nhu hòa.
"Những năm gần đây, mẫu thân vì tăng lên thực lực của mình để đối phó Thương Minh, vẫn luôn xem nhẹ sự tồn tại của con, hơn nữa là, cho tới bây giờ đều không có làm bạn với con, nhưng mà, con yên tâm, từ nay về sau, mẫu thân sẽ không rời đi con, ta sẽ luôn luôn làm bạn ở cạnh con."