Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1772

Edit: kaylee

Thiên Bắc Tầm vẫn không trợn mắt liếc nhìn nàng ta một cái, khóe môi nâng lên một ý cười trào phúng.

“Mười mấy năm trước, ta đã thấy một nữ tử rất là vô sỉ, nàng kia coi trọng phụ thân ta, cho nên, rõ ràng hoài hài tử của nam nhân khác, lại cố tình chết không biết xấu hổ đi hôn lễ của cha nương ta quấy rối, càng là công bố nàng ta hoài chính là hài tử của phụ thân ta, nhưng hôm nay, ta lại gặp được một nữ nhân cũng vô sỉ giống nàng ta.”

Tá Thiên Thiên không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết Thiên Bắc Tầm là đang nhục mạ mình.

“Ngươi……”

Nàng ta không dám tức giận với Thiên Bắc Tầm, nên chỉ ngón tay về phía Phượng Thiên Huyễn, tức giận nói: “Ngươi nhìn xem nam nhân ngươi mang về, chuyện này ta nhất định phải bẩm báo phụ hoàng, muốn ngươi đẹp mặt.”

Bang!

Một tiếng vang thanh thúy chợt vang lên, mọi người chỉ nghe được âm thanh thê lương, rồi sau đó, đã nhìn thấy ngón tay của Tá Thiên Thiên đứt gãy xuống, máu tươi từ trên đầu ngón tay của nàng ta không ngừng cuồn cuộn chảy xuôi xuống.

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Bọn thị vệ hoàng cung cũng sợ ngây người.

Thiên Bắc Tầm ra tay quá nhanh, làm cho bọn họ không thể nào ngăn cản, thế cho nên trơ mắt nhìn Tá Thiên Thiên bị hắn thương tổn.

“Huyết Nhi là nữ nhân của ta,” Khuôn mặt lãnh ngạo của Thiên Bắc Tầm giương lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tá Thiên Thiên lung lay sắp đổ: “Ngươi dùng ngón tay nào chỉ nàng một chút, ta sẽ phế đi ngón tay ấy của ngươi!”

Hai tay Phượng Thiên Huyễn ôm ngực, hơi hơi nhướng mày, ánh mắt cười như không cười dừng ở trên người Tá Thiên Thiên.

Nhưng mà, đối với Thiên Bắc Tầm ra tay tương trợ, nội tâm nàng là cảm động! Rốt cuộc sau khi đi vào mảnh đại lục này, người nam nhân này, là người duy nhất ra tay vì nàng.

Như thế nào nàng có thể không cảm động?

“Còn không cút cho ta!”

Thiên Bắc Tầm chợt quát một tiếng, trong phút chốc, một lực lượng cường đại va chạm ở trên người Tá Thiên Thiên, làm Tá Thiên Thiên trong giây lát ngã văng ra ngoài, chật vật rơi vào bên trong đám người.

“Tức phụ, chúng ta đi.”

Hắn không bao giờ nhìn mọi người một cái nào nữa, giữ chặt cánh tay Phượng Thiên Huyễn lập tức đi về đường phố phía trước.

Từ đầu đến cuối, đều không có một người dám đứng ra ngăn cản hành động của bọn họ.

“Ta muốn giết, ta nhất định phải giết các ngươi!”

Nhìn phương hướng hai người này rời đi, mặt mày Tá Thiên Thiên hiện lên một chút sát khí, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.

……

Hoàng cung.

Lúc Liễu phi thấy người Tá Thiên Thiên đầy máu bị nâng trở về, rõ ràng bị hoảng sợ, nàng vội vàng tiến lên, ôm lấy nữ nhi suy yếu của mình, sắc mặt tức giận hỏi: “Ai, là ai thương tổn Thiên Thiên?”

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là từ một người thị vệ tiến lên bẩm báo nói: “Khởi bẩm Quý Phi nương nương, là Tứ công chúa Phượng Thiên Huyễn bị thương Lục công chúa điện hạ.”

“Cái gì?” Liễu phi giận tím mặt, bàn tay hung hăng vỗ vào phía trên mặt tường: “Tiện nhân Phượng Thiên Huyễn kia, vậy mà dám động nữ nhi của bổn cung! Bổn cung muốn nàng sống không bằng chết, còn có các ngươi, một đám vô dụng, thế nhưng không thể bảo vệ tốt Lục công chúa, các ngươi phải bị tội gì?”

Bùm!

Bọn thị vệ đồng thời quỳ xuống: “Xin nương nương thứ tội.”

“Hừ, các ngươi bảo vệ công chúa không được, đáng chết! Người tới, kéo tất cả những người này cấp bổn cung xuống đánh chết!” Đáy mắt Liễu phi hiện lên vẻ âm trầm, khuôn mặt mỹ diễm có chút dữ tợn.

“Vâng, Quý Phi nương nương.”

Nghe được lời này, tất cả bọn thị vệ phía sau nàng đều tiến lên, kéo những kẻ không bảo vệ tốt công chúa xuống, không bao lâu, ở ngoài cung điện, đã truyền đến tiếng kêu to thê lương, tê tâm liệt phế vang vọng ở toàn bộ trên không.
Bình Luận (0)
Comment