Edit: kaylee
Thiên Bắc Tầm thiếu chút nữa bị tiểu nha đầu này làm tức điên rồi, hắn giận quá hóa cười, trong mắt lãnh ngạo xuất hiện một chút âm trầm: “Cố, Uyển, Bạch! Ngươi thật sự không nói cho ta tên kia bắt mẫu thân ta đi nơi nào?”
Giọng nói của hắn âm trầm mà khủng bố, làm cả người Cố Uyển Bạch rùng mình một cái.
Nàng yếu ớt lui về phía sau hai bước, liều mạng lắc đầu: “Ta không thể nói, thật sự không thể nói, chờ đến ngày sinh của Đông Phương lão gia tử, sư phụ và sư công khẳng định sẽ đi, đến lúc đó ngươi đi Đông Phương gia tộc tìm bọn họ là được, dù sao chỉ còn có thời gian mấy ngày.”
“Tốt, thực tốt!” Thiên Bắc Tầm cười lạnh một tiếng. “Nếu ngươi bao che hai người kia như thế, chờ ngày sinh của cố ngoại công qua đi, ngươi hãy ngoan ngoãn đi chiêu thân cho ta! Mặt khác, thời điểm ngươi nhìn thấy hai người kia, nói cho bọn họ biết, ở ngày sinh của cố ngoại công, ta sẽ mang nhi tức (con dâu) của bọn họ đi tìm bọn họ! Hiện tại ngươi có thể đi rồi!”
Hơi thở âm trầm quanh quẩn nàng biến mất, làm Cố Uyển Bạch nhẹ nhàng thở ra, thật sự là có cái dạng lão cha nào sẽ có cái dạng nhi tử đó, nóng giận đều là dọa người như thế.
Đợi chút!
Hắn vừa nói cái gì, nhi tức?
Cố Uyển Bạch khiếp sợ đến trừng lớn hai mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Bắc Tầm.
Trời ạ, nàng không nghe lầm chứ, vậy mà có nữ tử có thể thu tiểu ác ma này? Nữ nhân kia ở nơi nào? Nàng muốn đi cúng bái một chút.
“Cố Uyển Bạch, đừng cho là ta không biết ngươi lại nghĩ cái gì! Ngươi không nói cho ta bọn họ ở nơi nào, ngươi cũng đừng muốn gặp tức phụ ta.”
Thiên Bắc Tầm thoáng nhìn thấy trong mắt Cố Uyển Bạch có chứa hứng thú, không đợi nàng mở miệng đưa ra thỉnh cầu đã lạnh lùng cự tuyệt.
“Đừng mà,” Cố Uyển Bạch khẩn cầu nhìn về phía Thiên Bắc Tầm, vô cùng đáng thương nói: “Tiểu Tầm Nhi, ngươi hãy thỏa mãn một chút lòng tò mò của tỷ tỷ đi, tức phụ ngươi ở đâu, ta muốn đi sùng bái nàng một chút, vậy mà có lá gan thu ngươi, loại dũng khí này ta không thể không bội phục.”
“Cố Uyển Bạch, lời này của ngươi có ý tứ gì?” Ánh mắt Thiên Bắc Tầm càng thêm lãnh trầm: “Cái gì gọi là có lá gan thu ta? Ta có khủng bố như vậy?”
Cố Uyển Bạch là một hài tử ngoan thành thật, nàng hoàn toàn không sợ ánh mắt muốn giết người kia của Thiên Bắc Tầm, không tiếng động gật gật đầu.
Gia hỏa này đâu chỉ khủng bố? Giống như sư công, hoàn toàn là một biến thái.
Nhưng sư công có sư phụ hàng phục, không biết có thể hàng phục Thiên Bắc Tầm lại là nữ tử thế nào……
Cố Uyển Bạch càng thêm tò mò, nhưng nàng cũng hiểu rõ, Thiên Bắc Tầm có loại tính tình quật cường như trâu nên thiếu niên này không có khả năng cho nàng nhìn thấy tức phụ nhà mình.
“Tiểu Tầm Nhi, ta cũng không bặt nạt tức phụ ngươi, vì sao ngươi không cho ta thấy?” Cố Uyển Bạch chu cái miệng nhỏ, hỏi.
Thiên Bắc Tầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nương ta dạy ngươi y thuật, kết quả ngươi học độc thuật, ta sợ ngươi sẽ tặng độc dược của ngươi cho tức phụ ta, chờ đêm động phòng, nàng hạ độc ta, làm hại ta không cách nào hành phòng, ta tìm ai khóc đây?”
Khụ khụ!
Cố Uyển Bạch thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến, nàng ho khan hai tiếng, gương mặt đỏ bừng dương một nụ cười: “Chủ ý này không tồi, chờ ta nhìn thấy tức phụ ngươi, ta sẽ cho nàng mấy loại độc dược dùng phòng thân, để tránh ngươi bá vương ngạnh thượng cung đối với nàng.”
“Cút!”
Thiên Bắc Tầm quát khẽ một tiếng, hơi hơi nheo lại đôi mắt xuyên thấu qua một chút nguy hiểm.
Hắn đã quyết định, bất luận như thế nào, đều không thể để tức phụ nhà mình nhìn thấy nha đầu thúi Cố Uyển Bạch này! Nếu không, vạn nhất hắn thật sự tới lúc cao hứng, kết quả đột nhiên không cách nào hành phòng, thì phỏng chừng hắn sẽ sống không bằng chết!