Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 189

Edit: kaylee

"Tiểu nha đầu, hắn ở trên tay ta, các ngươi vẫn là đừng phản kháng, phản kháng vô dụng."

Liễu trưởng lão hơi hơi nheo lại con ngươi đục ngầu, không nể tình nói.

"Không cho ngươi chạm vào hắn!"

Mắt thấy Liễu trưởng lão đi về phía Bách Xuyên, đôi mắt của Mạc Vũ trở nên đỏ bừng, liều lĩnh xông đến.

Tiểu gia hỏa này là chủ tử phó thác cho nàng, cũng chứng minh sự tin cậy của chủ tử đối với nàng, nàng không thể cô phụ một phần tín nhiệm này, cho nên cho dù liều hết tất cả sức lực cũng sẽ không thể để cho lão gia hỏa này động hắn!

Tuyệt không thể!

"Không biết tự lượng sức mình!"

Liễu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người bừng lên, Mạc Vũ còn chưa tới trước mặt của hắn, đã nghe thấy ‘oanh’ một tiếng, thân thể mềm mại kia cứ như vậy bị đánh bay đi ra ngoài, lực lượng cường đại xuyên vào cơ thể, làm cho nàng không nhịn được miệng phun máu tươi.

Lão giả cũng không có buông tha nàng, một dòng khí sương mù giống như bàn tay của Phật Như Lai xuất hiện ở trước mặt của nàng, hung hăng đè ép xuống.

Phanh!

Đau đớn xương cốt bị nghiền nát làm cho thái dương của Mạc Vũ nổi lên gân xanh, nắm tay gắt gao nắm chặt lại thành khối, từ đầu tới cuối, nàng đều không có phát ra âm thanh, cũng không có cầu xin tha thứ, chỉ là dùng ánh mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm Liễu trưởng lão, trong mắt tràn đầy thù hận và tức giận.

"Ngươi đã vô dụng."

Liễu trưởng lão lắc lắc đầu.

Kỳ thực, ngay từ đầu hắn là muốn dùng La Âm để uy hiếp, dù sao ai chẳng biết quan hệ giữa La Âm và Cố Nhược Vân? Đáng tiếc trong mấy tháng này La Âm cũng không ở Thanh Long Quốc, hắn cũng chỉ có thể lui lại mà tìm mục tiêu tiếp theo.

Tuy rằng Mạc Vũ đã ở bên người Cố Nhược Vân, nhưng mà Liễu trưởng lão vẫn là tra không ra quan hệ chân chính của bọn họ, đương nhiên không để vào mắt. Nhưng tiểu chính thái này thì không giống, Cố Nhược Vân vì hắn, ở trước công chúng làm cho Thái Tử khó chịu, đây là chuyện rất nhiều người đều biết, nếu dùng hắn đương nhiên có thể uy hiếp được nữ nhân kia.

Nhưng mà, từ mới vừa rồi, Bách Xuyên cũng không có nói thêm một câu, chỉ dùng ánh mắt quật cường kia căm tức Liễu trưởng lão, ở giờ phút này thân mình nho nhỏ là có vẻ cứng cỏi như thế...........

"Ngươi đi với ta!"

Liễu trưởng lão nhấc nổi Bách Xuyên, nháy mắt trốn tới xa xa, trong hư không, chỉ để lại một câu vọng lại.

"Ngươi trở về nói cho Cố Nhược Vân, nói là….... Ta ở Lăng gia chờ nàng! Ha ha! Nếu tới muộn thì nhặt xác cho tiểu tử này đi!"

............

Trên ngã tư đường, một nữ tử cả người bị máu tươi phủ kín khó khan bò ở trên đường, phía sau thân thể của nàng bị máu nhuộm thành một con đường máu, chính là nhìn Bách Thảo Đường ở chỗ không xa kia, con ngươi vốn u ám của nữ tử lại dâng lên một chút hi vọng.

Bách Xuyên bị người Huyền Âm Điện bắt đi, phải đi thong báo cho chủ tử, nếu không, Huyền Âm Điện chuyện gì đều sẽ làm được!

Nghĩ như vậy, nữ tử không biết lấy đâu ra lực lượng, hai tay gắt gao bắt lấy mặt đất từng bước một bước tới phía Bách Thảo Đường.

Mắt thấy đã sắp tới Bách Thảo Đường, nàng vài lần muốn ngất đi qua đều cố gắng chống cự được, rất khó tưởng tượng, một người xương cốt toàn thân đều bị đập nát, lại là dựa vào nghị lực thế nào đi nhiều bước đường như vậy.

"Không được……... Ta tuyệt đối không thể ngất đi, nếu không, Bách Xuyên rất có khả năng sẽ có nguy hiểm!" Mạc Vũ cắn chặt môi, toàn thân đau đớn làm cho nàng ngay cả đi một bước đều là tê tâm liệt phế như vậy, giống như có dao nhỏ cắt thịt của nàng: "Còn có ba bước, còn có ba bước là đến, chỉ cần đến Bách Thảo Đường, bọn họ là có thể đi thong báo cho chủ tử………..."

Huyền Âm Điện bắt đi Bách Xuyên, cũng không phái người thong báo, mục đích là tra tấn tiểu nha đầu vừa rồi dám can đảm mở miệng chống đối lão! Hơn nữa, vừa rồi nhiều người vây xem xem diễn như vậy, lại không người trợ giúp Mạc Vũ thân bị trọng thương..........

Dù sao năng lực của Huyền Âm Điện đặt tại kia, ai có lá gan lớn như vậy đối địch với lão? Kia không phải là muốn chết sao?
Bình Luận (0)
Comment