Edit: kaylee
"Cút!"
Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng âm trầm truyền đến từ một bên.
Tươi cười phía trên khuôn mặt tuyệt thế như hoa đào kia của nam nhân biến mất không còn dấu vết, thần thái lười nhác ban đầu cũng bị thu lại, khóe miệng mang theo cười lạnh, một đôi mắt phượng âm lãnh đảo qua trên mặt Kim Tương Nhi, ánh mắt kia giống như đang nhìn một cái rác rưởi.
"Ngươi có nghe hay không? Tứ hoàng tử bảo ngươi cút! Ngươi còn không mau cút đi!"
Ở giờ phút này Kim Tương Nhi không có nhìn về phía Tá Thượng Thần, cho nên cũng không biết những lời này của đối phương là nói với mình, còn tưởng rằng là làm cho Cố Nhược Vân cút, lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ kia nhìn nàng.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối, khóe miệng của Cố Nhược Vân đều hàm chứa mỉm cười nhàn nhạt, cũng không hề rời đi vị trí, điều này làm cho trong lòng Kim Tương Nhi càng thêm tức giận, cho tới bây giờ nàng đều chưa từng thấy nữ tử không biết xấu hổ như thế! Tứ hoàng tử đã đuổi nàng đi rồi, nàng vậy mà còn thờ ơ!
"Này, ngươi không có nghe thấy lời nói của ta sao? Còn không lập tức cút đi! Ta thực không nhìn thấy qua nữ tử vô sỉ như ngươi vậy! Thân là nữ nhân ít nhất cũng phải biết một chút dè dặt."
Kim Tương Nhi khinh bỉ nhìn Cố Nhược Vân, trong mắt đẹp tràn đầy khinh thường, theo nàng, nữ nhân này chính là loại người vô liêm sỉ! Phỏng chừng nàng cũng coi trọng Tứ hoàng tử cho nên không đồng ý rời đi! Đáng tiếc là, nếu muốn trở thành hoàng tử phi của một quốc gia, không có gia thất cường đại là không có khả năng! Tốt xấu gì mình cũng là nữ nhi của Thừa Tướng Huyền Vũ Quốc, nhưng là xứng đôi với Tứ hoàng tử thân phận cao quý.
"Nữ nhi Kim Tương Nhi của Thừa Tướng Huyền Vũ Quốc?"
Một tiếng cười lạnh trầm thấp truyền đến từ một bên, nam nhân lấy cây quạt trong tay nhấc cằm tuyết trắng của bạch y nữ tử, môi đỏ mọng giơ lên độ cong lạnh lẽo, ánh mắt kia lạnh lùng không có một chút độ ấm, ánh mắt của hắn giống như là đang nhìn một người chết.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trên đời này luôn có nhiều người thấy không rõ tình thế như vậy.
"Tứ.......... Tứ hoàng tử."
Kim Tương Nhi si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt của yêu nghiệt này, không khỏi nhìn đến ngây người, nàng chưa từng gặp qua nam tử đẹp như thế, nếu có thể gả cho hắn, cả đời này bản thân cũng thỏa mãn.
"Ngươi thật thích bổn hoàng tử, đúng không?" Tá Thượng Thần hơi hơi nheo lại mắt phượng, một tia âm lãnh chợt lóe qua đáy mắt, hắn nở nụ cười, nụ cười kia âm trầm đáng sợ, giống như còn có lửa giận mơ hồ.
"Vâng, đúng vậy."
Kim Tương Nhi gật gật đầu, háo sắc nói: "Tứ hoàng tử, lần đầu Tương Nhi nhìn thấy người đã rất là ái mộ người, mặc dù Tương Nhi không cách nào trở thành Tứ hoàng tử phi, cũng nguyện ý ở bên cạnh Tứ hoàng tử hầu hạ Tứ hoàng tử."
"Hầu hạ ta?"
Tá Thượng Thần nở nụ cười, nụ cười kia chói mắt như thế, không khỏi lung lay ánh mắt của Kim Tương Nhi.
Ngay tại lúc nàng muốn tiến thêm một bước, giọng nói khinh thường của nam nhân truyền đến từ bên tai, nháy mắt làm cho toàn bộ thân mình của nàng rơi vào hầm băng.
"Ngươi xứng sao?"
Ngươi xứng sao?
Sắc mặt của Kim Tương Nhi bỗng chốc trở nên tái nhợt, kinh ngạc trừng lớn mắt đẹp, một khắc kia, nàng cho rằng điều bản thân nghe được chỉ là ảo giác mà thôi.
Nàng cũng không cầu trở thành thê tử của hắn, chỉ cần có thể làm bạn bên hắn là đủ rồi, cho dù là không danh không phận.
Nhưng hắn nói gì đó?
Nàng không xứng?
"Khuôn mặt này quả thật rất làm rung động lòng người, không thẹn danh xưng đệ nhất mỹ nữ Huyền Vũ Quốc, đáng tiếc…….." Tá Thượng Thần thu hồi cây quạt, dương môi cười: "Đáng tiếc quá vô sỉ! Có phải nữ tử Huyền Vũ Quốc đều là không biết xấu hổ như vậy hay không? Nhìn thấy một người nam nhân đã muốn cởi sạch mình đưa lên cửa? Không cầu danh phận đi theo bổn hoàng tử? Ngươi cho rằng chỉ số thông minh của bổn hoàng tử là không à? Ngươi đến bắt chuyện với bổn hoàng tử cũng đã chứng minh ngươi tâm cơ không thuần khiết rồi, còn muốn giả bộ thuần khiết trước mặt bổn hoàng tử! Thật có lỗi, cho dù ngươi muốn trở thành nha hoàn thô sử của bổn hoàng tử, bổn hoàng tử đều chướng mắt."