Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 312

Edit: kaylee

Bạn vong niên?

Hồng gia chủ bỗng chốc mở to hai mắt, Hạ lão gia tử vậy mà nói một con nhóc là bạn vong niên của hắn? Đây là cái cớ của hắn! Không sai, nhất định là lấy cớ bảo vệ mặt mũi của Hạ gia.

Lão không cho rằng nha đầu kia có năng lực gì trở thành bạn vong niên của Hạ lão gia tử.

"Hạ gia chủ, ta mặc kệ nhiều như vậy, ngươi bảo vệ Hạ thiếu gia thì cũng thôi, dù sao hắn là tôn tử của ngươi, nhưng mà nữ nhân kia ngươi phải giao cho ta, nếu không hôm nay ta tuyệt đối sẽ không rời đi."

Nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn của Hồng gia chủ, Hạ lão gia tử không nói gì, nhưng mà trong lòng thì vô cùng phấn khởi, ánh mắt vốn đang có chút không cho là đúng lập tức lạnh xuống một chút, lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

"Hồng gia chủ, ngươi thật sự cho rằng ta Hạ gia là địa bàn của ngươi? Muốn không đi thì không đi? Tốt, ngươi không đi phải không? Người tới, ném hắn ra bên ngoài cho ta!"

"Vâng, gia chủ đại nhân."

Nghe nói như thế, hộ vệ đứng sau lưng Hạ lão gia tử bước lên phía trước, hai tay nâng Hồng lão gia tử lên lập tức hung hăng ném lão ra khỏi cửa lớn của Hạ gia.

Lúc này trên đường không hề thiếu người đi đường, sau khi nhìn thấy Hồng gia chủ bị Hạ gia ném ra, trên mặt đều mang theo tươi cười trào phúng, chỉ trỏ lão, xấu hổ đến mức Hồng lão gia tử thiếu chút nữa thì tìm lỗ chui vào.

Sau đó, ở trước mắt bao người, lão chật vật bò dậy, dùng tay áo che mặt nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Tốt lắm."

Saukhi ném Hồng gia chủ ra khỏi cửa, Hạ lão gia tử mới quay đầu nhìn về phía tôn tử ở một bên, hỏi: "Nói với ta đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp làm sao ngươi lại đánh Hồng Phỉ Phỉ?"

Hạ lão gia tử hiểu rõ tính nết của tôn tử mình, nếu không phải đã xảy ra chuyện làm cho hắn không cách nào dễ dàng tha thứ, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay đả thương người.

Hạ Lâm Ngọc mấp máy môi, nói: "Hồng Phỉ Phỉ bởi vì nhìn thấy con và Cố tỷ tỷ ở cùng nhau, sai sử nha hoàn tìm nàng phiền toái, sau đó còn vũ nhục nàng là một bình dân nghèo hèn, nói Cố tỷ tỷ mặt dày mày dạn vội vàng muốn làm tiểu thiếp của ta."

"Mẹ nó!"

Hạ lão gia tử trực tiếp nổi cơn thịnh nộ rồi, thậm chí hung hăng trừng mắt liếc mắt Hạ Lâm Ngọc một cái: "Ngươi nói làm sao tính tình ngươi lại tốt như vậy? Người như thế không đánh ả thành tàn phế ả vĩnh viễn không biết bản thân họ gì? Ngươi cứ như vậy buông tha cho ả? Làm sao ngươi lại không hề học được một chút ngoan độc nào của gia gia ngươi?"

Nếu để cho Hồng gia chủ nghe được lời nói của Hạ lão gia tử, phỏng chừng sẽ bị ông làm tức đến hộc máu liên tục.

Chỉ bởi vì Hồng Phỉ Phỉ nói vài câu sau, Hạ Lâm Ngọc đã đánh nàng đến mức ngay cả phụ mẫu của nàng cũng không nhận ra, kết quả lão gia hỏa này khen ngược, còn nói tính tình của hắn thật quá tốt?

Vậy nếu đổi thành một người tính tình không tốt, thì sẽ có loại hậu quả gì?

"Đi, Ngọc nhi, con đi đón Quỷ Y với ta, chỉ cần nàng đến đây, cha con lập tức được cứu rồi."

"Vâng, gia gia."

Hạ Lâm Ngọc cũng kích động, mấy tháng nay hắn mệt nhọc bôn ba vì bệnh của phụ thân, còn không phải là vì có thể làm cho phụ thân khỏe lại? Hiện giờ Quỷ Y đến đây, cũng lập tức làm cho hi vọng vốn sắp tan biến của bọn họ lại bùng lên.

.............

Ở ngoài cửa thành.

Thủ vệ giữ thành ngăn cản Vệ Y Y ở ngoài, mà đúng lúc này, mắt thoáng nhìn thấy Hạ lão gia tử đột nhiên bước nhanh đến từ cách đó không xa, lập tức sửng sốt một chút.

Chẳng lẽ cô nương này quả thật là khách nhân của gia chủ? Nếu không vì sao sau khi có người thông báo, gia chủ lại chạy đến nhanh như vậy?

Trong lúc nhất thời, hai người đều nhớ lại vừa rồi lời nói có thỏa đáng hay không, nếu đắc tội khách nhân của gia chủ tất nhiên sẽ bị đuổi ra khỏi Hạ gia.

"Hạ lão gia tử thật đúng là thong dong đến chậm."

Khóe môi Vệ Y Y gợi lên một chút tươi cười, hai tay vòng trước ngực, ý cười trong suốt trêu ghẹo nói.

Thủ vệ giữ thành vốn cho rằng sau khi lão gia tử nghe nói như thế tất nhiên sẽ rất tức giận, nhưng mà không có! Mặt ông đầy ý cười đi đến chỗ Vệ Y Y: "Quỷ Y đại nhân tới đây, lão phu là cố ý tới đón tiếp, kính xin Quỷ Y theo ta tiến đến chữa trị bệnh  của con ta."
Bình Luận (0)
Comment