Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 32

"Nha đầu, ngươi thật không có lương tâm, tốt xấu gì ta cũng bế ngươi lâu như vậy, ngươi vừa tỉnh lại liền tuyệt tình đẩy ta ra."

Tử Tà rất là ủy khuất, giống như bị khi dễ rất lớn.

"Tử Tà?" Cố Nhược Vân ngẩn ra, "Vì sao ngươi đi ra? Không phải ta đã nói………..."

"Ngươi yên tâm đi, ta ở trong này cảm nhận được một luồng lực lượng, có thể ngăn cản được hơi thở của ta lộ ra ngoài, không có người phát hiện ta, chính là lá gan của ngươi nhưng là rất lớn, vậy mà trực tiếp nhảy vực, không sợ ngã chết?"

"Ta rất sợ chết, cho nên, sẽ không để sinh mệnh bị nguy hiểm, "Cố Nhược Vân cười cười, "Ta ở trên vách núi nghe được âm thanh nước chảy, đoán là vách núi này sẽ không rất sâu, ít nhất ta ngã không chết, đúng rồi, ngươi nói nơi này có một luồng lực lượng là chuyện gì xảy ra?"

Tử Tà trầm mặc, một lúc lâu sau, hắn giương mắt nhìn Cố Nhược Vân, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo biểu cảm ngưng trọng.

"Thiên Linh trận không phải là trận pháp của Luyện Khí Tông, mà là đến từ Đông Nhạc đại lục, là do một cường giả luyện chế thành! Tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, chính là ta ở bên trong này cảm giác được một cổ lực lượng rất cường đại."

"Lực lượng cường đại?"Cố Nhược Vân nhíu nhíu lông mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, "Tử Tà, ta nghĩ muốn tìm tòi kết quả, trong sơn động thần bí này đến cùng có cái gì!"

Tử Tà vẻ mặt có chút do dự, chần chờ một lát, nói: "Nha đầu, ngươi cũng biết lực lượng của ta đều bị phong ấn, ngay tại vừa rồi, ta cảm giác đạo phong ấn thứ nhất của ta nới lỏng một chút, phải lập tức bế quan đột phá phong ấn, cho nên………..."

"Yên tâm đi, cho dù ta một người cũng có thể."

"Tốt," Tử Tà gật gật đầu, "Nếu ngươi có nguy hiểm gì liền lập tức gọi ta, ta sẽ từ trong ngủ say tỉnh lại giúp ngươi."

Cố Nhược Vân không nói gì, nàng hiểu rõ lần bế quan này rất quan trọng với Tử Tà, vì vậy trừ phi là nguy hiểm thật sự không cách nào tránh được, bằng không nàng sẽ không gọi hắn………..

Trong sơn động, âm thanh nước chảy đặc biệt rõ ràng, từng tiếng đánh vào trong lòng của Cố Nhược Vân, làm cho trái tim của nàng chậm rãi nâng lên.

Bước chân của nàng cực kì thong thả, sợ quấy nhiễu cái gì. Ngay từ đầu, Cố Nhược Vân cũng không có cảm giác đến lực lượng thần bí theo như lời Tử Tà kia, nhưng càng đi vào trong, luồng lực lượng kia cũng liền xuất hiện ở trong phạm vi cảm giác của nàng, thậm chí là càng ngày càng nồng liệt, ép tới người hít thở không thông………...

Nhưng rất kỳ quái, dọc theo đường đi này vậy mà không có gặp phải một chút nguy hiểm nào!

Không!

Nàng cảm nhận được bốn phương tám hướng đều là hơi thở xa lạ, nhưng mà, sinh vật không biết tên này cũng không có công kích tới, ngay cả Cố Nhược Vân cũng buồn bực không thôi, không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Ngay cả chính nàng cũng không biết đến cùng đi bao lâu rồi, một cửa đá xuất hiện ở trước mặt của nàng………..

"Không sai, chính là trong cửa này, cổ lực lượng thần bí kia là đến từ trong cửa này."

Cố Nhược Vân hít sâu một hơi, tay chậm rãi đặt ở phía trên cửa đá, giống như là đã có chuẩn bị, bàn tay của nàng vừa chạm đến cửa, cửa đá cũng đã tự mở ra………....

Trong nháy mắt kia, hô hấp của nàng đều ngừng lại, trong mắt là kinh diễm (kinh ngạc, ái mộ) chưa từng có qua.

Trên giường đá, một nam tử đang nằm, một đầu tóc dài màu bạc chói mắt đến cực điểm chậm rãi tán lạc (rơi lả tả) xuống, rơi đầy trên đấy, một thân hồng bào (bào dài màu đỏ) đặc biệt yêu dị đẫm máu, lại phá lệ tương xứng với hắn, mà ở mi tâm (chỗ giữa hai đầu lông mày) của nam nhân, hình ngọn lửa kia tiên diễm (tươi đẹp) giống như hoa hồng nở rộ, câu nhân tâm phách (quyến rũ tâm hồn người) như thế.

Cho tới bây giờ Cố Nhược Vân cũng chưa thấy qua nam nhân tuyệt mỹ giống như này, sợ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không bằng một phần mười hắn, chỉ là liếc mắt một cái khiến cho người tim đập thình thịch không ngừng…….....

Ngay tại lúc nàng còn không có từ trong kinh diễm thoát ra, nam nhân chậm rãi mở đôi mắt………..

Mê mang, nghi hoặc, giờ khắc này toàn bộ xuất hiện ở trong đôi mắt màu đỏ kia, hai mắt của hắn chậm rãi ở đảo qua phòng đá, cuối cùng dừng ở trên người Cố Nhược Vân……...

Không biết vì sao, trong lòng Cố Nhược Vân có một loại cảm giác, nam nhân này rất là nguy hiểm! Nguy hiểm đến mức có thể hủy thiên diệt địa!

Nhưng mà, kế tiếp, một câu nói của đối phương làm cho nàng hoàn toàn ngốc tại chỗ, thậm chí ngay cả phản ứng nên có đều quên mất.

"Nương tử."

Nương tử?

Giống như thiên lôi đánh xuống, Cố Nhược Vân kinh ngạc nhìn nam nhân tuyệt thế dung nhan, nam nhân này vừa mở mắt liền gọi ta là nương tử?

"Ngươi là loại người nào, vì sao lại ở trong này."

Nam nhân nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Không biết."

"Không biết?"

"Ta cái gì đều không nhớ rõ."

Nhìn bộ dáng nam nhân muốn nhớ lại thân phận của bản thân, Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, xem ra người này là từng bị mất trí nhớ, quên hết tất cả mọi chuyện……....

Giờ khắc này, Cố Nhược Vân ở Thiên Linh trận không chút nào phát giác, trên sơn mạch nào đó ở đại lục, một tiếng rít gào vang vọng bầu trời, quanh quẩn thật lâu, Linh Thú toàn bộ sơn mạch đồng loạt quỳ rạp xuống đất, triều bái về phía nào đó.

"Ngô Vương thức tỉnh, chúng sinh nghênh đón! Vạn vật quỳ lạy, vương giả trở về!"
Bình Luận (0)
Comment