Edit: kaylee
Bỗng nhiên, từ trong đám người có một ánh mắt âm độc tàn nhẫn xuyên thấu qua mọi người dừng trên người ở Cố Nhược Vân, làm cho nàng lập tức nhíu mày lại, theo kia tầm mắt nhìn qua, lúc nhìn thấy khuôn mặt đồ bột phấn thật dày của hoa phục nữ tử kia, khóe mắt nhẹ nhàng giật giật.
"Xem ra Hồng gia cũng có người có y thuật cao minh, bằng không, ngày ấy nàng ta bị Ngọc nhi đánh thành dáng vẻ kia, sẽ không nhanh phục hồi như cũ như thế."
Bên trong đám người, hai mắt Hồng Phỉ Phỉ tràn đầy ngoan độc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong mắt lộ ra sát khí nồng đậm.
Ngày hôm qua, ả nghe phụ thân nói Hạ Tử Hi được một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi chữa trị, thì trong đầu của nàng hiện ra hình dáng Cố Nhược Vân trước tiên.
Loại bình dân ti tiện kia, làm sao có thể có y thuật cường đại như vậy? Ả không cách nào đi tin tưởng, lại không thể không tin!
Nếu không, Hạ gia chủ sẽ không thiên vị nữ tử kia rõ ràng như thế!
Nhưng mà vậy thì lại như thế nào, y thuật cao minh không có nghĩa là thực lực cường đại, đợi đến Thiên Sơn, ả có một vạn loại phương pháp làm nàng chết không rõ ràng! Không! Không chỉ có như thế, ả còn muốn làm cho nàng chịu vô tận nhục nhã, báo thù ngày đó!
Hiển nhiên Mạc Vũ cũng phát hiện ánh mắt của Hồng Phỉ Phỉ, trong mắt chợt lạnh xuống, ánh mắt lạnh như băng dừng ở phía trên khuôn mặt âm ngoan của nữ tử kia, khóe môi nhướng lên một độ cong, vô cùng lạnh lùng, sát ý dần dần dày.
"Ngọc ca ca."
Bỗng nhiên, một giọng nói tươi ngọt truyền tới, rồi sau đó lập tức nhìn thấy một bóng dáng màu hồng nhạt đánh về phía Hạ Lâm Ngọc đứng ở bên cạnh Cố Nhược Vân, nhưng mà, ngay tại lúc nàng nhằm về phía Hạ Lâm Ngọc lại đột ngột ngừng lại, bỗng chốc đã ôm lấy Bách Xuyên còn không biết xảy ra chuyện gì, hung hăng hôn một cái ở trên má trắng nõn kia.
"Ngọc ca ca, tiểu nam hài (bé trai) này thật đáng yêu, ta thích."
Ầm!
Bách Xuyên ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trực tiếp đỏ đến cái ót, cặp mắt trong suốt kia kinh ngạc nhìn chằm chằm thiếu nữ như búp bê trước mắt này, lắp bắp nói: "Ngươi……. Ngươi phi lễ ta, nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng mà…….. Ngươi vậy mà phi lễ ta."
Hắn bị người phi lễ!
Hiện tại trong lòng Bách Xuyên chỉ có một suy nghĩ như vậy.
"Thụ thụ bất thân cái gì," La Lỵ bĩu môi: "Một tiểu thí hài mười tuổi như ngươi, đừng giả bộ làm người lớn."
"Nhưng mà…….. Nhưng mà, ngươi thoạt nhìn cùng lắm thì chỉ lớn hơn ta mấy tuổi, chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ có khác?"
Bách Xuyên rốt cục phục hồi tinh thần lại, tức giận nhìn La Lỵ.
Tại sao nữ nhân này lại không biết xấu hổ như vậy? Hắn chưa từng gặp qua loại nữ nhân chủ động này, còn…... Còn thân hắn một ngụm..........
"Ngọc nhi, hình như thanh mai trúc mã của đệ di tình biệt luyến (ý kiểu yêu người khác đóL)."
Cố Nhược Vân nhún vai, trêu ghẹo nói.
Nói thật, quen biết Bách Xuyên nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tính trẻ con tranh luận với người khác như vậy.
"Tỷ, người cũng đừng chê cười ta." Trên mặt Hạ Lâm Ngọc mang theo xấu hổ: "Ta luôn luôn coi La Lỵ là muội muội, không có suy nghĩ gì khác."
Giọng nói của hắn không có tận lực đè thấp, cho nên rõ ràng rơi vào trong tai của La Lỵ rồi.
Lập tức, hai mắt La Lỵ ảm đạm một chút, trong lòng giống như bị một cây kim đâm làm cho vô cùng đau đớn, qua nhiều năm như vậy, nàng đã sớm biết trong lòng Ngọc ca ca không có nàng, không phải sao? Nhưng mà nàng chính là không muốn buông tha, bởi vì buông tha cho đoạn cảm tình này, sẽ làm nàng đau không cách nào tự kềm chế..........
Hít vào một hơi thật sâu, La Lỵ ngăn chặn đau đớn trong lòng, quay đầu lộ ra một nụ cười tươi ngọt với Hạ Lâm