Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 347

Edit: kaylee

Nửa tháng.

Nhoáng một cái đã trôi qua.

Ở trong vòng nửa tháng này, thực lực của đám người Ma Tông đều tăng rõ lên, trên cơ bản đều tăng lên một cấp bậc, nhưng càng khiến người ta kinh ngạc là Bách Xuyên tuổi còn nhỏ, hắn vốn đang gần đột phá đến Võ Giả, hiện tại vậy mà trực tiếp vượt qua ba cấp bậc, tới Võ Sĩ! Tin tưởng đợi một thời gian, hắn tất nhiên sẽ trở thành một viên minh châu chói mắt.

"Xem ra lúc này đây thu hoạch của các ngươi cũng không ít."

Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, đánh giá mọi người trước mặt, vừa lòng gật gật đầu: "Ta và Độc Tôn ước hẹn tốt nửa tháng sau làm cho ông đi Hạ gia, hiện tại đã qua nửa tháng, chúng ta cũng nên rời đi, về phần Bách Xuyên.......... Mạc Vũ, về sau làm cho hắn đi theo ngươi học tập ở đan đường, nhưng mà, ta muốn hắn luyện chế không phải là đan dược, mà là độc dược."

Một cái quyết định này, là ở sau khi Cố Nhược Vân gặp được Độc Tôn mới có.

Nói như vậy, một lão quái vật đã tiến vào cấp bậc Tôn Giả nhiều năm, là căn bản không cần thiết sợ hãi Tôn Giả vừa đột phá! Nhưng mà, Thiên Khải Tôn Giả chính là không dám chiến đấu với Độc Tôn, nguyên nhân chính là, bởi vì Độc Tôn sẽ dùng độc!

Cho dù đụng độ người Võ Tôn trung cấp, phỏng chừng Độc Tôn cũng có năng lực đánh với hắn một trận.

Cho nên, nàng muốn đào tạo Bách Xuyên thành là người siêu việt như Độc Tôn.

"Vâng, chủ tử."

Mạc Vũ cung kính ôm quyền: "Thỉnh chủ tử yên tâm, thuộc hạ tất nhiên sẽ bồi dưỡng Bách Xuyên thật tốt, sẽ không làm cho hắn lãng phí thiên phú."

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Tốt, vậy hiện tại các ngươi trở về Ma Tông, ta cũng nên khởi hành đi Hạ gia, Bao Bao, Vân Dao, các ngươi phụ trách mang sạch Thánh Linh thạch này đi cho ta."

Ngọc nhi bọn họ đã rời đi nửa tháng, nửa tháng này cũng không biết hắn ra sao........

Một là, ở Hạ gia còn có một Hạ Khởi tồn tại!

Người kia là bất luận như thế nào nàng cũng không bỏ xuống được.

...........

Thiên Thành, trong nửa tháng Cố Nhược Vân rời đi này hình như đã xảy ra biến hóa rất lớn, toàn bộ con đường đều lạnh tanh, bán hàng rong ban đầu này huyên náo giống như đều mất đi tung tích rồi.

Cố Nhược Vân cau chặt mày, không biết vì sao, một nỗi bất an trào lên từ đáy lòng, giờ này khắc này, nàng thầm nghĩ nhanh chóng trở lại Hạ gia.

Lúc này, đại đường Hạ gia, Hạ Tử Hi cau chặt mày, sốt ruột bên trong mắt là rõ ràng như thế, khuôn mặt vốn anh tuấn hiện giờ lại tái nhợt mà suy yếu, hắn nhếch khóe môi phác thảo một đường cong, hỏi: "Còn không có tin tức của Ngọc nhi sao?"

Người phía dưới lắc lắc đầu: "Thiếu chủ, tiểu thiếu gia hắn chỉ sợ đã….... Dữ nhiều lành ít."

"Không! Ngọc nhi hắn tuyệt đối không có việc gì."

Hạ Tử Hi ngồi sững sờ ở ghế tựa, thì thào tự nói.

Hiện giờ phụ thân thân bị thương nặng, Ngọc nhi lại mất tích, bất luận như thế nào hắn đều phải tiếp tục chống đỡ Hạ gia này!

Hơn nữa hắn tin tưởng vững chắc, nhiều năm khốn khổ như vậy Ngọc nhi đều vượt qua được, lúc này đây khẳng định sẽ không gặp phải nguy hiểm gì!

Đúng lúc này, một tiếng nói truyền vào từ ngoài cửa, làm cho Hạ Tử Hi ‘xoát’ một cái ngồi dậy, trong mắt hàm chứa kích động và kinh hỉ.

"Hạ thiếu chủ, nửa tháng không gặp, có phải Hạ gia này của ngươi xảy ra chuyện gì hay không? Còn có Ngọc nhi và Hạ lão gia tử, thế nào ta không thấy bọn họ?"

Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ mặc một bộ áo xanh, nhíu mày xuất hiện ở cửa đại đường, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra lo âu rõ ràng, chỉ là nàng vẫn là ngăn chặn gấp gáp trong nội tâm, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

"Ngươi……..." Trái tim Hạ Tử Hi nhè nhẹ run lên, tất cả áp lực thừa nhận mấy ngày nay tới giờ đều dỡ xuống ở giờ khắc này, môi hắn khẽ động, hỏi: "Rốt cục ngươi cũng đến đây."
Bình Luận (0)
Comment