Edit: kaylee
Nhất là ngọn lửa giữa hai lông mày kia, cuồng mị mà yêu dị, liếc mắt một cái liền làm cho người ta khó có thể quên.
Lúc này nam nhân vô cùng ủy khuất, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân: "Ta không muốn một người ngây ngốc, cho nên, ngươi đừng bỏ lại ta có được hay không?"
Ách………..
Mọi người bất giác ngây ngẩn cả người, nam nhân này là kẻ ngốc? Hay là loại số tuổi tâm lý hoàn toàn không thành thục (L: ngây thơ đó ~).
Thật là đáng tiếc cho một tuyệt thế dung mạo như vậy.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người tiếc hận lắc lắc đầu.
Nhưng mà, giờ khắc này, trên cơ bản toàn bộ mọi người đều kinh diễm vì dung mạo của hắn, mà bỏ qua hắn là từ trong trận pháp đi ra, càng là ở nháy mắt hắn rời đi, trận pháp liền nổ mạnh….....
"Ta nói rồi, ngươi đừng đi theo ta." Cố Nhược Vân bất đắc dĩ đỡ trán, tự bản thân xem như nhiều ra một cái đuôi nhỏ thế nào bỏ cũng không được?
"Nhưng mà, ta không biết ta là ai, cũng quên ta đến từ nơi nào, cho nên ta nghĩ muốn đi theo ngươi, nếu ngươi không thích ta gọi ngươi là nương tử, ta có thể không gọi, ngươi đừng bỏ lại ta có được hay không?"
Ánh mắt của nam nhân hiện lên ủy khuất, ánh mắt kia thật giống như tiểu sủng vật bị vứt bỏ, mà Cố Nhược Vân là chủ nhân nhẫn tâm kia.
Cố Phán Phán vốn còn đang ghen tị Cố Nhược Vân quen biết tuyệt thế nam nhân như vậy, nhưng sau khi nghe được hắn mở miệng nói chuyện, nhịn không được ‘phì’ một tiếng nở nụ cười: "Ha ha, Cố Nhược Vân, ta vốn còn đang buồn bực, nam nhân bộ dạng dễ nhìn như vậy làm sao có thể sẽ có quan hệ với ngươi? Thì ra chính là một kẻ ngốc ngay cả bản thân là ai cũng không biết, cũng chỉ có kẻ ngốc mới coi trọng loại phế vật ngươi!"
Nói thật, trong lòng Cố Phán Phán vẫn là đang ghen tị Cố Nhược Vân.
Cho dù nam nhân này là kẻ ngốc, nhưng bộ dạng của hắn cũng quá mức hoàn mỹ, hơn nữa không biết vì sao, nàng chỉ liếc mắt nhìn nam nhân này một cái cũng cảm thấy rất áp lực.
Hiện thời ánh mắt mọi người đều ở trên người Cố Nhược Vân và nam nhân tóc bạc, không ai chú ý tới biểu cảm biến hóa trên mặt Thi Vân.
Làm sao có thể là hắn……….
Nam nhân này, lại chính là nam nhân từ rất lâu trước đây liền bắt đầu xuất hiện ở trong mộng của nàng.
Vốn dĩ cảnh trong mơ nàng cho rằng đều là hư ảo, vậy mà, hiện tại người trong mộng lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt của nàng. Nhưng mà, từ đầu tới cuối, hắn đều không có liếc nhìn nàng một cái, thậm chí còn ra sức làm nũng đáng yêu với nữ nhân khác……….
Ghen tị giống như một bàn tay, hung hăng nắm trái tim của Thi Vân, làm cho nàng hận không thể lập tức tiến lên nói cho nam nhân kia bản thân mới là người mệnh trung chú định (đã định trước trong sinh mệnh) của hắn.
Nhưng mà, dù sao Thi Vân cũng là đại tiểu thư Luyện Khí Tông, bởi vậy cho dù có nhiều xúc động cũng đè xuống.
Nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần dần khôi phục như thường: "Nam nhân kia ta nhất định phải có được!"
Nếu hắn đã có liên quan đến giấc mộng từ nhỏ của bản thân, vậy chứng minh, bọn họ là một đôi mệnh trung chú định, cho nên đến cuối cùng, tuyệt thế nam nhân này chỉ có thể là của nàng, về phần những người khác, cũng chỉ là vật hi sinh trên đường tình cảm của bọn họ thôi, nhất định sống không được lâu, tác dụng duy nhất đó là dùng để gia tăng cảm tình của bọn họ …………... (L: rất tốt ~ tiếp tục ảo tưởng đi em ~)
Nghĩ đến đây, Thi Vân có thâm ý khác nhìn nhìn Cố Nhược Vân.
"Cố Nhược Vân, nam nhân này là ai?" Cố lão gia tử sắc mặt thay đổi mấy lần, trầm giọng hỏi, "Ai cho phép ngươi luôn ở bên ngoài giao lưu với những bằng hữu thượng vàng hạ cám (hỗn tạp, tạp nham)? Cố gia ta là quyết không cho phép người nào đều có thể bước vào trong đó! Nếu ngươi không đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với hắn, Cố gia ta trục xuất ngươi khỏi cửa!"
Cố Nhược Vân mím mím môi: "Ngượng ngùng, không cần ông trục xuất, bởi vì ta bắt đầu từ vừa rồi, cũng đã quyết định, không làm người Cố gia."