Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 391

Edit: kaylee

Lúc này, trong tổng bộ Ma Tông, một thiếu nữ dáng người yểu điệu ngồi ở phía trên cổ thụ, tay đang chống má, ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt tràn đầy tàn nhang kia lóe ánh sáng sáng quắc.

Sau lưng, một số đệ tử Ma Tông kinh ngạc nhìn thiếu nữ phía trước.

Cho dù dáng vẻ của thiếu nữ cũng không tính là xuất sắc, nhất là khuôn mặt chim sẻ (ý chỉ tàn nhang), khiến cho da thịt trắng nõn của nàng có dấu vết không cách nào lau đi, nhưng mà, khí chất của thiếu nữ lại làm cho người ta không tự chủ được bị nàng hấp dẫn thật sâu.

"La....... La tiểu thư."

Một gã đệ tử rốt cục hạ dũng khí, nói với thiếu nữ dưới cây cổ thụ: "La tiểu thư, không biết hôm nay ta có thể xin La tiểu thư chỉ dạy vấn đề tu luyện một chút hay không?"

Mấy ngày nay tới giờ, từ sau khi La Tướng quân bị Thanh Long Quốc cách chức, thì gia nhập Ma Tông, trợ giúp Cố Nhược Vân huấn luyện đệ tử, ở dưới vô số đan dược Ma Tông bồi dưỡng, hiện giờ La Tướng quân cũng đã là một cường giả Võ Vương, mà La Âm, càng là kinh người đột phá đến Võ Tướng.

Đương nhiên, nàng nỗ lực như thế, thoát không khỏi quan hệ với Cố Nhược Vân.

Nàng cũng không muốn dựa vào nàng ấy để đứng vững gót chân ở Ma Tông, mà là dựa vào thực lực của chính mình.

Thật hiển nhiên, hiện tại nàng đã làm được!

Cho dù thiên phú của nàng kém kinh người hơn đám người Mạc Vũ, nhưng mà, ở trong bạn cùng lứa tuổi đã hoàn toàn trở thành đáng chú ý.

Đột nhiên, phía trước có một bóng dáng quen thuộc ánh vào trong mắt nàng, La Âm bất giác sửng sốt một chút, thật nhanh đã bình tĩnh lại, cất bước vọt qua chỗ thiếu nữ đang đi đến phía trước.

Hiển nhiên Cố Nhược Vân cũng phát hiện ra nàng, bất giác dừng bước lại, mỉm cười với thiếu nữ mặt tàn nhang kia, hỏi: "La Âm, ngươi ở trong này qua được không? Có thích ứng điều kiện nơi này hay không?"

Chậm rãi, La Âm dừng lại bước chân, ánh mắt vẫn luôn ngóng nhìn khuôn mặt cười yếu ớt kia.

Bất tri bất giác, trong đầu nhớ lại khuôn mặt khiếp nhược mỗi lần bị người bắt nạt đều tránh ở sau lưng mình kia, trong lòng xuất hiện một hồi cảm thán.

Bốn năm, bốn năm ngắn ngủn, thiếu nữ nhu nhược lúc trước chẳng những trở nên kiên cường như thế, mà còn thành lập một thế lực cường đại như thế. Mà lúc trước, kẻ đã từng khi nhục (bắt nạt nhục nhã) nàng, dẫm nàng dưới chân, lại có ai có thể nghĩ đến nàng sẽ có hôm nay?

"Cố Nhược Vân, ngươi đã trở lại."

La Âm nở nụ cười, không thể không nói, khuôn mặt tàn nhang kia biểu lộ tươi cười, thoạt nhìn rất thoải mái. Làm cho trong lòng người ta tràn ngập ấm áp. 

"Đúng, ta đã trở về." Cố Nhược Vân nở nụ cười, bất luận sau này nàng cường đại cỡ nào, người trước mắt, đều là bằng hữu đáng giá nàng tương giao (làm bạn) cả đời.

Tình bạn niên thiếu, luôn rất tốt đẹp, không pha lợi ích gì, mà năm đó, ở trước lúc nàng chưa trưởng thành, La Âm là người duy nhất đứng ra bảo vệ nàng.

Phần tình nghĩa này, chính là vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, sông cạn đá mòn, cũng sẽ không thể xảy ra biến hóa.

"La Âm, lần này ta trở về, là mang theo một người đến." Khi Cố Nhược Vân nói lời này, kéo La Lỵ phía sau ra, nói: "Nàng là La Lỵ, ta muốn an bày nàng vào Ma Tông, sau đó ngươi đi tìm một ít người am hiểu dụng độc đến dạy nàng, ta nghĩ làm cho nàng học tập chế độc!"

Hơn nữa, trước khi Độc Tôn rời đi cũng đã đáp ứng nàng, hàng tháng đều sẽ dùng năm ngày thời gian tiến đến dạy La Lỵ, điều này cũng là ý muốn của chính Độc Tôn, ngay từ đầu, ông đã nhìn ra La Lỵ thích hợp học tập chế độc.

Đừng xem nhẹ Độc sư, Độc sư cường đại càng về sau càng dễ dàng thể hiện, nếu không cường giả như Thiên Khải Tôn Giả, cũng sẽ không thể nhìn thấy Độc Tôn là bỏ chạy, thật sự là đầy người độc khí kia rất đáng sợ, hơi không cẩn thận một chút là chết như thế nào cũng không biết.
Bình Luận (0)
Comment