Edit: kaylee
Cố Nhược Vân cười cười: "Sống không thấy người, chết không thấy ác, vì sao cứ như vậy khẳng định hai người bọn họ đã chết?"
"Vân Nhi, con nói lời này chúng ta cũng từng nghĩ đến, lúc đó ngoại công con còn làm cho người ta đi phụ cận (vùng lân cận) vách núi đen tìm tòi, nhưng mà vách núi đen kia rất sâu, hơn nữa ở trong vách núi đen kia không cách nào thi triển lăng không phi hành (bay trên không trung) của Võ Hoàng, trên sườn vách núi đen không có một sơn động, mà ở phía dưới vách núi đen lại có vô số Linh Thú hung hiểm, cho nên khả năng bọn họ còn sống không cao."
"Ngoại tổ mẫu, ta chỉ tin tưởng hai mắt của mình," Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Vũ Ca: "Con chưa từng thấy thi cốt của bọn họ, nên con sẽ không tin bọn họ đã chết, cho dù là chân trời góc biển, con đều sẽ tìm ra bọn họ! Nếu bọn họ không ở mảnh đại lục này, con đây sẽ đi những mảnh đại lục khác tìm! Nếu tìm không thấy, đời đời kiếp kiếp con quyết không bỏ qua!"
Lam Vũ Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú kiên định của thiếu nữ trước mặt, thì thào lẩm bẩm: "Giống, quá giống, tính cách này của con quả thực là một dáng vẻ với cha con, nếu không phải lúc trước Đông Phương thế gia gặp phải nguy hiểm không cách nào để cho mẫu thân con biết được, ta thật sự rất muốn giúp cha nương con tổ chức hôn lễ, đáng tiếc này cũng chỉ là nguyện vọng………..."
Đời này, người trẻ tuổi bà thưởng thức không nhiều lắm, chỉ có một Cố Thiên!
Nói thật, nữ tế (con rể) này bà thật thích, lão gia tử cũng rất hài lòng, đáng tiếc vẫn là trời đố anh tài, nếu hắn thật sự còn sống, lấy thiên phú của hắn, hiện giờ tất nhiên đã trở thành phía trên Võ Tôn..........
"Ngoại tổ mẫu, về sau sẽ có cơ hội."
Cố Nhược Vân nâng đầu lên, mặt lộ vẻ kiên định nói.
Ở trước lúc không có nhìn thấy thi cốt, nàng tuyệt đối không tin tưởng bọn họ đã chết.
"Hi vọng như thế đi," Lam Vũ Ca thở dài một tiếng, lôi kéo tay của Cố Nhược Vân, nói: "Vân Nhi, nếu con vẫn ở Đông Phương thế gia thì tới thăm ngoại tổ mẫu nhiều một chút, đây là lệnh bài có thể tùy ý ra vào phía sau núi, đến lúc đó con cầm nó là có thể tới gặp ta, trừ con ra, cũng chỉ có Trạch nhi mới có."
Rất nhiều người không rõ chân tướng đều cho rằng Đông phương lão gia tử mới là cường giả đứng đầu Đông Phương thế gia, kì thực không phải, cường giả đứng đầu Đông Phương thế gia chân chính, chính là Lam Vũ Ca, nếu bà không muốn để cho những người khác đến phía sau núi quấy rầy bà, cho dù là Đông phương lão gia tử thì cũng không có tư cách này.
"Hả?" Cố Nhược Vân thưởng thức lệnh bài trong tay, hứng thú nồng đậm hỏi: "Lão gia tử ông cũng không có sao?"
"Hắn không có lệnh bài, nhưng mà hắn có cơ hội," Lam Vũ Ca dương môi cười: "Một năm hắn có thể tới gặp ta ba lần."
Ba lần?
Tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu, hiển nhiên tâm tình cực tốt.
Lão gia tử kia chỉ có thể tới gặp ngoại tổ mẫu ba lần, mà nàng lại có thể tùy tiện đến phía sau núi, nếu cho ông biết, khẳng định có thể làm ông tức điên……....
............
Phía sau núi.
Sau khi Cố Nhược Vân cáo từ Lam Vũ Ca, thì thản nhiên tự đắc đi xuống từ trên núi.
Nhưng mà, tục ngữ nói, người xui xẻo, uống nước cũng sẽ nghẹn nha.
Ngay tại khoảnh khắc Cố Nhược Vân vừa đi xuống núi, không khéo đụng phải một người quen! Người nọ chính là Đông Phương Diễm muốn lục soát người nàng ở ngoài thành Đông Phương.
Lần này, xem như kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt, Đông Phương Diễm gắt gao nhìn chằm chằm mặt của Cố Nhược Vân, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ: "Nha đầu thối, ngươi lại bị ta bắt được! Ngươi quả nhiên là rất to gan, ngay cả một chút quy củ cũng không tuân theo, phía sau núi này là cấm địa của Đông Phương thế gia chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào! Là ai cho phép ngươi tiến vào phía sau núi? Lúc này đây, cho dù ngươi là bằng hữu của thiếu chủ, cũng không ai có thể che chở cho ngươi!"