Edit: kaylee
Khi nói lời này, lão gia tử nịnh nọt nhìn về phía Lam Vũ Ca, biểu cảm kia giống như muốn nói, có vừa lòng với đoạn lời nói này của ta không?
Lúc này, Lâm Nguyệt Nhi chính là đang bước chân ra đứng ở tại chỗ, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, vô cùng xấu hổ, trong lúc nhất thời thu cũng không phải, tiếp tục tiến lên cũng không phải, cứ như vậy cứng ngắc đứng ở tại chỗ.
Làm sao có thể là như thế này?
Không phải nên là Đông phương lão gia tử tuyên bố tin vui của Đông Phương Thiếu Trạch và mình ư? Vì sao ông nói ra lại là chuyện này? Hơn nữa, nữ tử kia thế mà lại là nữ nhi của Đông Phương Ngọc? Tiện nhân chết sớm kia?
Lâm Nguyệt Nhi cắn chặt môi, nói thật, nàng rất hận Đông Phương Ngọc! Nữ nhân tập hợp ngàn vạn sủng ái cả một đời kia!
Hơn nữa, năm đó mình vốn định tiếp cận Đông Phương Thiếu Trạch, là nữ nhân kia ngăn lại hành vi gây rối của mình, không để cho mình quấy rầy đến việc tu luyện của Đông Phương Thiếu Trạch! Vì vậy nàng vẫn luôn ghi hận trong lòng, sau khi nghe được tin tức Đông Phương Ngọc bỏ mình, nàng hưng phấn mấy ngày mấy đêm.
Vốn tưởng rằng Đông Phương Ngọc chết rồi, thì mình có thể tiến vào Đông Phương thế gia, ai biết sau khi đợi nhiều năm như vậy, lại chờ đến một tiểu sát tinh.
Đông Phương Ngọc, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán!
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt Nhi hít vào một hơi thật sâu, bình ổn không cam lòng và tức giận trong lòng.
"Ngươi nói nha đầu kia là ngoại tôn nữ của ngươi?" Thiên Khải Tôn Giả chớp mắt, không thể tin được nói: "Các ngươi không lừa ta? Nàng là nữ nhi của Cố Thiên và tiểu Ngọc Nhi? Muội muội của tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia?"
Có phải kinh hỉ này đến quá đột nhiên hay không? Ha ha ha!!!
Thiên Khải Tôn Giả đột nhiên có một loại xúc động muốn cất tiếng cười to.
"Độc Tôn, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, cũng cùng ta đấu lâu như vậy, nhưng mà ngươi không nghĩ tới đi, tiểu nha đầu lúc trước hai chúng ta tranh đoạt vậy mà lại là ngoại tôn nữ của ta, chậc chậc, cho dù nha đầu cự tuyệt thỉnh cầu thu đồ đệ của chúng ta, nhưng mà ta và nàng còn có quan hệ thân thuộc, ngươi lại có năng lực gì đến so với ta?"
Nhiều ngày nghẹn khuất vì bị đuổi giết như vậy, ở trong nháy mắt này bạo phát ra, cho tới bây giờ Thiên Khải Tôn Giả cũng chưa từng cảm thấy thống khoái như vậy! Nếu để cho lão gia tử Độc Tôn kia biết, tất nhiên sẽ tức chết lão!
Nhưng mà, Thiên Khải Tôn Giả lại không nghĩ rằng lời nói của mình lại khiến cho đám người chấn động.
Độc Tôn và Thiên Khải Tôn Giả đồng thời muốn thu nàng làm đồ đệ? Lại bị nàng cự tuyệt?
Hai vị này là ai?
Một người là cường giả Linh Tông, còn một người, lại là nhân vật làm cho Tam Đại Chế Tài đều đau đầu.
Vốn muốn gặp hai người này một lần đều cực kì khó khăn, nhưng hôm nay vậy mà cùng tranh đoạt một đồ đệ? Người được bọn họ tranh đoạt lại còn cự tuyệt thỉnh cầu thu đồ đệ của bọn họ?
Thực sự không khoa học!
Sắc mặt Lâm thiếu vô cùng khó coi, càng nhiều hơn chính là hối hận.
Y hối hận đắc tội Cố Nhược Vân, nếu nha đầu kia cố ý không để muội muội nhà mình vào cửa, lấy quan hệ của Thiên Khải Tôn Giả và nàng, cả đời này Nguyệt Nhi đều không thể trở thành nữ chủ nhân của Đông Phương gia tộc........
"Lần này, quả nhiên là xong rồi."
Lâm thiếu ngồi sững ở ghế tựa, tuyệt vọng thở dài một tiếng, y nhìn muội muội còn đang dại ra chưa phục hồi tinh thần lại, cười khổ lắc lắc đầu.
"Ta cho rằng nàng là dựa vào Đông Phương Thiếu Trạch mới tiến vào nơi này, hơn nữa còn trào phúng nàng là nữ tử không biết nỗ lực chỉ biết dựa vào người khác, không biết, đối phương vậy mà lại là huyết mạch ruột thịt của Đông Phương thế gia, tất cả những thứ này đều là vì Đông Phương Diễm, nếu không phải vì lời nói lúc trước của ả, ta cũng sẽ không thể phạm vào sai lầm lớn như thế!"
Giờ khắc này, Lâm thiếu đổ tất cả sai lầm lên Đông Phương Diễm, nếu không phải tại nữ tử kia, bản thân cũng sẽ không thể biến thành chật vật như thế.