Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 445

Edit: kaylee

"Không sai!"

Lão giả lạnh nhạt cười: "Thân thể ta đây có chút tật xấu, gân mạch bế tắc, thế cho nên không thể tiếp tục tiến hành tu luyện, nếu ngươi có thể trị khỏi cơ thể của ta, ta sẽ tặng Thánh Linh quả này cho ngươi, không biết ý của ngươi thế nào?"

Nghe nói như thế, bạch y nữ tử đứng ở bên cạnh Vinh Nguyệt kia cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập xem thuờng đánh giá Cố Nhược Vân.

"Tiểu nha đầu, ngươi muốn đối nghịch với Y Môn chúng ta, cũng phải nhìn một chút bản thân xem có thực lực này hay không! Bệnh ngay cả lão Môn chủ tiền nhiệm của Y Môn chúng ta cũng chữa không được, ngươi cho rằng ngươi có thực lực này?"

Xôn xao!

Đám người vốn đã náo nhiệt bởi vì lời nói này càng thêm chấn động, ánh mắt không ngừng qua lại ở trên người Cố Nhược Vân và mọi người Y Môn.

"Hình như lão gia hỏa này có chút lai lịch, lại có thể xuất động lão Môn chủ chữa Y Môn trị cho ông ta, nhưng mà bệnh tình ngay cả lão Môn chủ Y Môn đều bó tay hết cách, chỉ sợ trên đời này ngay cả Quỷ Y cũng không thể chữa trị."

"Ta biết nữ tử này, hình như nàng là Cố Nhược Vân Bách Thảo Đường, cũng là ngoại tôn nữ của Đông Phương lão gia tử, vận khí của nha đầu kia quả thật không tệ, chiếm được mấy tấm đan phương, hơn nữa mượn dùng đan phương kia có được địa vị hiện giờ! Nhưng mà, vận khí của nàng tốt không có nghĩa là y thuật cường hãn, phải biết rằng loại y thuật này là tuổi càng lớn lĩnh hội cũng lại càng nhiều."

Y thuật mạnh yếu là có liên quan với thời gian dài ngắn tiến vào một hàng này, nữ nhân này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười chín tuổi, bằng vào tu vi của nàng, bệnh tình ngay cả lão Môn chủ quá cố của Y Môn đều bó tay hết cách làm sao có thể chữa khỏi?

Hơn nữa, những năm gần đây, quan hệ của Đông Phương thế gia và Y Môn càng ngày càng căng thẳng, cho nên tình huống hiện giờ, càng giống như Cố Nhược Vân muốn ở chỗ này làm người Y Môn khó chịu!

Đáng tiếc, nếu một người quá mức tự tin, kết quả khó chịu sẽ chỉ là chính nàng.

Mày của Vân Dao nhíu chặt lại, hơi không kiên nhẫn nhìn về phía nhóm quần chúng líu ríu kia, một chút sắc bén chợt lóe lên từ đáy mắt, không còn tao nhã trước đó nữa.

Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều giống như không nhìn thấy người Y Môn, cười yếu ớt nhìn lão gia tử đang trầm tư.

"Đối với bệnh của ông, ta không có hoàn toàn nắm chắc, nhưng mà có tám phần mười (80%)."

Cố Nhược Vân luôn luôn không thích nói quá vẹn toàn, nhưng mà, ngay tại sau khi lời nói của nàng vang lên, ‘phì’ một tiếng, một tiếng cười truyền đến từ một bên.

Trong mắt bạch y nữ tử hàm châm biếm, khinh bỉ đảo qua khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Nhược Vân.

"Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên là tuổi còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, còn tưởng rằng có thể tới tham gia loại thí luyện này thì mình chính là một thiên tài, nhưng mà thật đáng tiếc, ở trên mảnh đại lục thiên tài nhiều đếm không xuể này, ngươi chỉ là một Võ Vương mà thôi, căn bản không được tính là cái gì! Lấy loại thựt lực này của ngươi, chỉ có thể xưng hùng xưng bá ở thế tục giới, ở trong loại môn phái ẩn sĩ chúng ta đây, ai sẽ để ngươi vào mắt?"

Cười lạnh trên mặt nàng càng sâu, giống như Cố Nhược Vân trước mắt chính là một cái thiên đại chê cười.

"Hiện giờ Vinh Nguyệt sư muội của Y Môn chúng ta đã là thực lực Võ Hoàng, y thuật cũng gần với sư phụ của nàng, ngươi một người chỉ biết dựa vào vận khí đi tới hôm nay, có thể vượt qua thiên tài chân chính ở nơi này?"

Nhưng mà, thật hiển nhiên, bạch y nữ tử vừa mới nói xong, thì lập tức có một hơi thở âm trầm truyền đến từ phía trước, gắt gao quấn quanh nàng, làm cho hô hấp của nàng đột nhiên căng chặt, sắc mặt ‘xoát’ một tiếng lập tức trở nên trắng bệch.

"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân vỗ tay của Thiên Bắc Dạ, trấn an cảm xúc của hắn: "Chó cắn chàng một ngụm chàng còn muốn đánh nàng hay sao? Chàng không chê tay bẩn?"

Thiên Bắc Dạ cảm thấy thật có đạo lý, gật gật đầu, chậm rãi thu hồi khí thế âm trầm kia.

Với hắn mà nói, Tiểu Vân nói đều là đúng, lời của nàng tuyệt đối không có khả năng có sai!

Mà hắn, chỉ cần nghe nàng là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment