Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 452

Edit: kaylee

"Sư phụ, tất cả mọi chuyện ta đều biết, trận tỷ thí này ta tuyệt đối sẽ không thua."

Vệ Y Y ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, giờ khắc này, phía trên khuôn mặt luôn quyến rũ xinh đẹp kia có kiên định chưa từng có bao giờ, còn có thù hận bị nàng khắc chế thật sâu kia.

Đã bao nhiêu năm?

Đã bao nhiêu năm nàng đều bị bừng tỉnh ở trong ác mộng?

Chỉ cần vừa nghĩ đến mấy chuyện đã xảy ra năm đó này, tâm vẫn có một loại đau đớn tê tâm liệt phế!

Mà hiện giờ, rốt cục nàng cũng có thực lực đối mặt với Y Môn, lại không cần qua cuộc sống trốn trốn tránh tránh!

"Được!"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ngũ Nguyệt, ngươi đi về Y Môn trước, Vệ Y Y, Bách Xuyên, các ngươi đi theo ta."

"Vâng," Ngũ Nguyệt do dự một lúc lâu, vẻ mặt cực kì rối rắm nói một câu: "Ngũ Nguyệt vâng theo phân phó của sư tổ."

"Chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân không nói thêm gì, mang theo Vệ Y Y và Bách Xuyên đi sân huấn luyện của đệ tử Đông Phương thế gia trước.

Lúc này, trong sân huấn luyện, phần đông đệ tử đều ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ người tới.

Sau khi mắt thấy Cố Nhược Vân mang theo hai người đến, ánh mắt mọi người đều sáng ngời, lại vẫn không có di động một bước.

Nửa tháng huấn luyện, làm cho bọn họ bỏ đi sự yếu ớt của đệ tử thế gia, mà như là quân nhân nghiêm cẩn tuân thủ kỷ luật.

"Thời gian nửa tháng, trên cơ bản đại bộ phận mọi người đều có đột phá, hơn nữa còn có mấy người tới Võ Vương cao cấp, người khác cũng cơ bản đều ở trung cấp."

Cố Nhược Vân rất là vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Lâm Lang.

Thân mình Lâm Lang run lên, xấu hổ cúi đầu.

"Cố cô nương, thực xin lỗi, ta không thể đột phá, ta……….."

Nửa tháng này, nàng rõ ràng nỗ lực như vậy, hơn nữa còn nỗ lực hơn tất cả mọi người, vì để cho mình có cũng đủ thế lực đánh bại Cổ Lăng, nhưng bất luận nàng nỗ lực cỡ nào, bình cảnh lại giống như bị ngăn chặn, thế nào cũng không thể đột phá!

Nghĩ nghĩ, nàng nắm nắm tay càng ngày càng chặt, trong nháy mắt vô số cảm xúc xuất hiện ở ngực của nàng, làm cho nàng có một loại cảm giác hít thở không thông.

Nàng hiểu rõ, lỡ mất cơ hội lần này, sẽ không cách nào đánh bại Cổ Lăng!

"Lâm Lang, này không trách ngươi, dù sao lúc trước ngươi vừa đột phá đến Võ Vương sơ cấp không bao lâu, không thể nhanh như vậy đã đột phá."

Một nam tử sợ Cố Nhược Vân trách cứ Lâm Lang, vội vàng đứng ra giải thích một câu vì nàng.

Cố Nhược Vân không nói gì, lẳng lặng nhìn Lâm Lang, giống như là cảm nhận được ánh mắt của nàng, đầu Lâm Lang càng ngày càng cúi thấp, muốn giấu mình vào trong bụi bậm.

"Lúc trước ta đã nói qua, ta sẽ mang một ít người đến thay các ngươi, hiện giờ ta mang đến hai người, sẽ thế thân hai người trong các ngươi, không biết có người nào có ý kiến không?"

Mọi người ngẩn ra, nhìn hai người phía sau Cố Nhược Vân.

Sau khi mắt thấy khuôn mặt chính thái của Bách Xuyên kia, trên mặt người Đông Phương thế gia đều lộ ra một chút khiếp sợ.

Cố cô nương muốn cho tiểu nam hài mười tuổi này ra mặt thế thân bọn họ? Tiểu nam hài này có thể được không?

Nhưng mà, cho dù trong lòng mọi người có rất nhiều hoài nghi, lại vẫn chưa có nói ra, bọn họ tôn trọng quyết định của Cố Nhược Vân!

"Cố cô nương, xin cho ta một lần cơ hội," Lâm Lang nóng nảy, những người này đều tới Võ Vương trung cấp, chỉ có nàng và một đệ tử khác còn ở Võ Vương sơ cấp, nếu phải thế thân, bị thế thân tất nhiên là bọn hắn: "Tuy rằng ta không thể đột phá, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không thua, xin ngươi cho ta cơ hội này để cho ta ra sân."

Cố Nhược Vân trầm mặc, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: "Được, ta cho ngươi cơ hội này, nếu có người có thể thay thế ngươi bị bọn họ thế thân, ta đây sẽ để cho ngươi ra sân."
Bình Luận (0)
Comment