Edit: kaylee
Có một số nữ tử trực tiếp muốn tiến lên bắt chuyện, lại bị thị nữ tuyệt sắc bên người Tá Thượng Thần kia ngăn cản, không làm cho bọn họ tới gần thân thể của chủ thượng nhà mình.
Lúc này phía trên, lôi đài, Vinh Nguyệt gắt gao nắm kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào thiếu nữ phía trước, giữa mặt mày không còn có cao ngạo lúc ban đầu, ngược lại là lộ ra một chút thận trọng.
"Cố Nhược Vân, không thể không nói, ngươi còn trẻ như vậy đã tới cảnh giới Võ Hoàng, thật đúng là làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa! Nhưng mà, ngươi muốn lấy thực lực của một mình mình khiêu chiến mọi người Y Môn chúng ta, được, ta thành toàn cho ngươi!"
Vinh Nguyệt biết, bằng vào một mình mình muốn hoàn toàn chiến thắng Cố Nhược Vân, chỉ sợ cần hao phí thời gian nhất định! Đây là chuyện thế nào nàng cũng không đồng ý, cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng!
Xôn xao!
Ào ào xôn xao!
Trong nháy mắt, mấy bóng dáng hóa thành từng độ cong màu trắng nhằm về phía lôi đài, đồng loạt đứng ở bên người Vinh Nguyệt.
"Cố Nhược Vân, không nghĩ tới ngươi vậy mà lại là Võ Hoàng, Llqd khó trách có lá gan khiêu khích Y Môn chúng ta! Nhưng mà thật đáng tiếc, một mình ngươi là tuyệt đối không cách nào chiến thắng nhiều người chúng ta như vậy!"
"Tiểu cô nương, cuồng vọng là phải trả giá lớn, ngươi là Võ Hoàng lại như thế nào? Vinh Nguyệt sư tỷ của chúng ta cũng là một Võ Hoàng, nhưng nàng cũng không cuồng vọng đến loại trình độ như ngươi, vậy mà còn muốn khiêu chiến toàn bộ thiên tài Y Môn chúng ta!"
"Xem ra cần cho ngươi một chút dạy dỗ, ngươi mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên (*)!"
(*) nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên: người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, ý chỉ làm người phải khiêm tốn
Ở trong lòng mọi người Y Môn, Cố Nhược Vân chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, cho dù đột phá đến Võ Hoàng lại như thế nào, bọn họ có nhiều người như vậy, lại không làm gì được một mình nàng hay sao?
Nhưng mà, trông thấy hành động của mọi người Y Môn, đám người lại một lần nữa nổ tung, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Y Môn không tự chủ được tràn ngập khinh thường.
"Y Môn này thật muốn lấy nhiều bắt nạt ít? Nhiều người như vậy bắt nạt một mình nàng?"
"Ôi, xem ra vị cô nương này thảm rồi! Phỏng chừng lúc này đây chết chắc rồi!"
"Còn không phải sao? Y Môn thật đúng là không biết xấu hổ, tuy rằng Cố Nhược Vân cuồng vọng một chút, l.q.đ nhưng tốt xấu gì hiện tại là thi đấu lôi đài, bọn họ lại thật tính toán quần ẩu (nhiều người cùng đánh) một mình nàng! Đổi thành là ta, tuyệt đối nói không nên lời loại lời nói này."
Mọi người lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.
Nhưng mà rất nhanh, người nói câu nói kia lại cũng nói không nên lời nào.
Chỉ thấy thiếu nữ mặc váy xanh chậm rãi tiến lên, mặt mày thanh lãnh, giọng nói lạnh nhạt giống như một cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng vang lên: "Vân Dao, có phải ngươi cũng nên tỉnh rồi hay không?"
Lời nói vừa dứt, một luồng sáng trắng hiện lên, sau đó lập tức nhìn đến một con mèo nhỏ màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân.
Con mèo nhỏ kia còn nhắm mắt, vầng sáng nhàn nhạt quay chung quanh ở bốn phía của nàng, thần thánh không thể xâm phạm.
Từ sau khi ở trên hội giao dịch, Cố Nhược Vân đút Thánh Linh quả cho Vân Dao ăn, Vân Dao đã lâm vào bên trong ngủ say, cho tới bây giờ còn không có dấu hiệu tỉnh lại. Cho nên vẫn duy trì hình tượng tự vệ lúc trước.
Vì thế, trong phút chốc trông thấy con mèo nhỏ kia, mọi người Y Môn cười vang.
"Cố Nhược Vân, có phải ngươi biết chúng ta đang đói bụng hay không? Cho nên muốn dùng con mèo nhỏ này làm bữa ăn ngon cho chúng ta?"
"Chậc chậc, con mèo này không là con ngươi ôm ở trong tay ở trên hội giao dịch kia sao? Còn cho nó dùng Thánh Linh quả trân quý, không biết một con linh sủng ăn Thánh Linh quả là cái tư vị gì."
Nhưng mà, ở khi tất cả mọi người cười nhạo Cố Nhược Vân, Vinh Nguyệt lại vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện.
Không thích hợp!
Con linh sủng này không giống như lúc trước mình thấy, thật sự rất không thích hợp, lqd chẳng lẽ sau đó đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết?
Ngay tại lúc Vinh Nguyệt còn không có cảm thụ rõ ràng nỗi bất an kia đến từ nơi nào, con mèo nhỏ vẫn nhắm mắt đột nhiên mở mắt