Edit: kaylee
Mà ở chung trong mấy ngày nay, Mộ Dung Yên đã hoàn toàn nhìn ra Cố Nhược Vân chính là loại nữ tử chuyện không liên quan đến mình thì không để ý, lqđ chỉ cần phiền toái không tìm tới nàng, nàng tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác.
Nhưng hôm nay, nàng lại ra tay với Diệp Lâm chưa từng đắc tội nàng ——
Trong lòng Mộ Dung Yên có chút phức tạp, giờ khắc này, nàng rõ ràng biết, Cố Nhược Vân làm như thế, là vì nàng!
"Cố bảo tiêu, ngươi rất suất (đẹp trai:v)."
Dạ Nặc hưng phấn đến mức hai mắt sáng lên, hận không thể ôm lấy Cố Nhược Vân hung hăng hôn một cái.
Từ đây về sau, Cố bảo tiêu là thần tượng của hắn!
"Chúng ta đi thôi."
Giống như là không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của những người đó, Cố Nhược Vân cất bước đi vào hội đấu giá.
Ngay tại lúc bước chân của nàng vừa bước vào một bước, phía sau truyền đến một tiếng nói tức giận.
"Nha đầu thối, ngươi cũng dám ra tay với bổn thiếu gia!" Diệp Lâm lau lau vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt âm trầm nhìn bóng lưng của Cố Nhược Vân: "Đừng tưởng rằng ngươi ôm được đùi của Mộ Dung thế gia là có thể không để mọi người vào mắt! Ta nói cho ngươi biết, Llqđ Diệp Lâm ta ****** còn chưa từng sợ qua ai, hiện tại ngươi lập tức quỳ xuống cho bổn thiếu gia, bò qua dưới khố của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia có thể nể tình ngươi là một mỹ nữ phân mà buông tha cho ngươi, nếu không, cho dù Mộ Dung Yên và Lục Thiếu Thần ở đây, ta ****** cũng muốn ngươi chết!"
Dạ Nặc thiếu chút thì bị tức điên rồi!
Phải biết rằng, hiện tại Cố Nhược Vân là thần tượng của hắn! Thần tượng là cái gì? Đối với đứa bé đần độn mà nói, thì chính là thứ còn lớn hơn trời! Nhưng loại hàng này lại có thể dám vũ nhục thần tượng của hắn như thế, quả thực là không muốn sống nữa!
"Bò đi? Hiện tại ta sẽ khiến cho ngươi không có khố để bắt người bò qua!"
Phanh!
Dạ Nặc đá một cước về phía hạ thể của Diệp Lâm, một tiếng trầm đục, sau đó một một loại âm thanh như giết heo lập tức vang lên.
Mọi người vây xem bên cạnh ngây ngẩn cả người, ai cũng thật không ngờ một tiểu oa nhi mười tuổi như Dạ Nặc, lqd lại có thể hạ chân ác độc như vậy, một cước này đi xuống, phỏng chừng cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của Diệp Lâm sẽ bị phá hủy!
"Tiểu tử thối!!!"
Sắc mặt Diệp Lâm dữ tợn nhìn chằm chằm Dạ Nặc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám đá bổn thiếu gia, tốt, tốt lắm!!! Hôm nay ****** không bầm thây vạn đoạn ngươi cho chó ăn, ta sẽ không gọi là Diệp Lâm!"
Hai tay Dạ Nặc chống nạnh, nâng cằm nhỏ kiêu ngạo: "Ngươi tới, có bản lĩnh thì đến đến, tiểu gia ta dễ bị dọa như vậy?"
"Tiểu tử thối, ngươi ****** đi tìm chết cho ta!"
Diệp Lâm tức giận hét lớn một tiếng, nhanh chóng đánh về phía Dạ Nặc.
Thật ra thì cũng tại bình thường Diệp Lâm không nỗ lực tu luyện, chỉ trầm mê bên trong nữ sắc, đến hiện giờ cũng vẫn chỉ là một gã Võ Tướng cao cấp. Vì vậy hắn còn chưa tới trước mặt Dạ Nặc, đã bị đá bay ra ngoài, ‘ầm’ một tiếng dừng ở phía trên quầy hàng trên ngã tư đường.
Lúc này, bên trong hậu đường của hội đấu giá.
Dạ Lan nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khẽ cau mày: "Xảy ra chuyện gì? Vì sao tranh cãi ầm ĩ như thế?"
Nghe vậy, lam bào lão giả đặt xuống con cờ cuối cùng, mặt mang tươi cười nói: "Ta thắng! Dạ Lan, bàn cờ đã đánh xong, chúng ta đây cùng đi ra xem là ai lớn mật dám gây chuyện ở trước hội đấu giá Hắc Vân của ta như thế."
Dạ Lan trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Cũng tốt, dù sao ta cũng không có chuyện gì, vậy thì đi xem đi."
Nói xong lời này, hai người lập tức đứng lên, đi đến bên ngoài hội đấu giá.
..........
Trên ngã tư đường nhộn nhịp trước hội đấu giá, người đi đường tụ lại càng ngày càng nhiều, đều tò mò chỉ trỏ về đám người Dạ Nặc, ào ào nghị luận.
"Yên nhi, các ngươi đang làm gì?"
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc rơi vào trong tai.
Đang lúc Mộ Dung Yên nhíu mày, thì trông thấy Mộ Dung Nhu Nhi và một thanh niên có dung mạo cũng không xuất sắc chậm rãi đi đến, lqđ nàng ta liếc mắt lập tức thấy Diệp Lâm không biết sống chết nằm ở trên quầy hàng, kinh ngạc mở to đôi mắt to vô tội kia.
"Thiếu gia Diệp gia đây là như thế nào? Là ai ác độc như thế, vậy mà đánh hắn trọng thương thành như vậy?"