Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 552

Edit: kaylee

Trước quảng trường hội đấu giá, không biết khi nào đã tụ lại rất nhiều người.

Cố Nhược Vân nhìn khuôn mặt tức giận của lão giả, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, lqđ bởi vì thực lực của lão gia tử trước mắt, nàng vậy mà nhìn không thấu!

Bình thường, có Thượng Cổ Thần Tháp tồn tại, cho dù có một số cường giả đang dùng bảo vật, cũng không nhất định có thể che giấu được hơi thở trên người bọn họ.

Nhưng mà, hồng y lão giả trước mắt này, nàng vậy mà lại không biết rốt cuộc ông ở cấp bậc nào!

Như thế chỉ có một cách nói.

Đó chính là, thực lực của lão gia tử đã ngoài Võ Tôn!

Đã ngoài Võ Tôn, ở nơi trục xuất này, cũng chỉ có một vị…….....

"Dạ gia!"

Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, lúc trước khi nghe Lục Thiếu Thần nhắc tới Dạ gia, nàng nên đoán được thiên tài như Dạ Nặc, khẳng định có quan hệ với Dạ gia, nhưng mà, nàng lại vẫn luôn không có nghĩ tới phương diện kia.

Lại không nghĩ rằng, tiểu thiếu niên mình gặp gỡ trong lúc vô tình, lại đến từ thế lực kia!

"Ha ha," Vân Lạc nhìn lão hữu bên cạnh, cười khẽ hai tiếng, đánh vỡ cục diện bế tắc giờ phút này: "Ngươi cũng đừng hù dọa Dạ Nặc nữa, ngươi xem hắn bị ngươi dọa thành cái dạng gì rồi, l^q"đ phô trương thanh thế như thế thú vị sao? Mấy ngày nay ngươi tìm không thấy hắn, không biết gấp thành cái dạng gì, chỉ thiếu lật ngược toàn bộ nơi trục xuất mà thôi."

Dạ Lan liếc mắt xem thường, mình phô trương thanh thế có rõ ràng như vậy sao? Nếu không hù dọa tiểu tử thối này một chút, thì thật cho rằng mình sủng hắn là sẽ không trách cứ hắn?

"Đúng rồi," Tầm mắt của Dạ Lan chuyển một cái, dừng ở trên người Cố Nhược Vân, nghiêm cẩn đánh giá nàng: "Vị cô nương này là……..."

"Ân nhân cứu mạng của ta."

Dạ Nặc cao ngạo nâng cằm, vẻ mặt đắc ý dào dạt nói.

Ở trước mặt Dạ Lan, hắn ngược lại không có giới thiệu Cố Nhược Vân là Cố bảo tiêu, dù sao giới thiệu như thế mà nói, không phải thần tượng nhà mình rất mất mặt mũi hay sao?

Không được không muốn!

Cố Nhược Vân tuyệt đối không thể rớt thân phận ở trước mặt lão gia tử, trong mắt của hắn, l.q.đ thần tượng nhà mình lợi hại hơn lão gia tử, chờ nàng đến tuổi này của lão gia tử, tuyệt đối có thể vung một cái làm lão gia tử bay ra xa một vạn tám ngàn dặm (1 dặm = 1/2 km).

"Đương nhiên," Dạ Nặc dừng một chút, rất là kiêu ngạo nói: "Nàng cũng là thần tượng của ta."

"Hả?"

Nếu chỉ là lời nói phía trước, nói không chừng Dạ Lan còn thật cảm kích Cố Nhược Vân, nhưng vừa nghe một câu hắn bổ sung phía sau, trong lòng lập tức không thích.

Thần tượng của tôn tử chỉ có thể là ông, khi nào thì có thể biến thành những người khác?

Cho nên, sau khi Dạ Nặc nói xong, Dạ Lan nhíu mày, một luồng uy áp vô hình phát ra từ trên người, đè ép tới phía Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân cảm nhận được áp bách truyền đến từ trên người Dạ Lan, trên mặt nổi lên một chút cười nhạt, giống như chuyện gì cũng không có xảy ra đứng thẳng ở trong gió nhẹ, đôi mắt mỉm cười nhìn ông.

Trên mặt Dạ Lan xẹt qua một chút kinh ngạc, rất nhanh đã thu hồi uy áp của mình, ông vuốt chòm râu tuyết trắng của mình, cười ha ha nói: "Quả thật là cái mầm không tệ, tôn tử của ta thật tinh mắt, nha đầu, ngươi tên là gì?"

"Cố Nhược Vân."

"Cố Nhược Vân? Ha ha, không tệ, không tê, nha đầu kia rất phù hợp khẩu vị của ta, nếu ta không có đoán sai, lqd các ngươi là tới tham gia hội đấu giá, nếu không để ý mà nói, thì đi cùng ta, như thế nào?"

Đi cùng ông?

Dạ Nặc bỗng chốc trừng lớn mắt, vội vàng muốn lên tiếng cự tuyệt, hắn thật vất vả mới thoát khỏi những người đó, mới không cần ở cùng với lão gia tử.

Nhưng mà, còn không chờ hắn nói ra, bên cạnh đã truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Cố Nhược Vân: "Nếu lão ngài không để ý, ta đây nguyện ý phụng bồi."
Bình Luận (0)
Comment