Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 555

Edit: kaylee

Dạ Nặc bĩu môi, còn muốn nói gì đó, lại bị giọng nói của lão gia tử đánh gãy.

"Tiểu tử thối, ngươi học tập Cố nha đầu cho tốt, chờ ngươi tới Võ Hoàng giống như nàng, gia gia tuyệt đối sẽ không hạn chế tự do của ngươi, nếu không mà nói, không cho ngươi rời đi phạm vi bảo vệ của Dạ gia!"

Dạ Nặc vốn cúi đầu sau khi nghe nói như thế lập tức ngẩng lên, đôi mắt to ngập nước kinh ngạc sững sờ nhìn lão gia tử nhà mình lqđ: "Gia gia, vừa rồi người nói cái gì? Cố bảo tiêu là cấp bậc Võ Hoàng?...... "

Võ Hoàng!

Cho dù ở nơi trục xuất không tính là tuyệt thế cường giả gì, nhưng mà cũng có thể đủ một mình đảm đương một phía!

Nhất là, Cố Nhược Vân mới mười chín tuổi!

Võ Hoàng mười chín tuổi, kia là cái khái niệm gì?

Hai người Mộ Dung Yên và Lục Thiếu Thần cũng kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi).

Ngay từ đầu, bọn họ đều nghĩ Cố Nhược Vân là Võ Vương cao cấp, như vậy đã đủ làm cho bọn họ khiếp sợ! Lại bất luận như thế nào cũng thật không ngờ, nữ tử này, lại là Võ Hoàng trẻ tuổi như thế!

Lục Thiếu Thần cười khổ một tiếng: "Ở trước lúc chưa gặp hai vị này, ta vẫn luôn cho rằng mình có thiên phú trác tuyệt, phát ngôn bừa bãi Hắc Nham Thành không người có thể địch, hiện giờ ta mới hiểu được, cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, năm đó sư phụ nói không có sai, thiên tài trên đại lục nhiều đếm không xuể, chỉ là chúng ta không có gặp được mà thôi."

Buồn cười, hắn lại không cho là đúng, cho rằng thiên phú của mình đã đủ mạnh.

Hiện giờ hắn mới hiểu được, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!

"Các vị, kế tiếp muốn bán đấu giá, là vật phẩm quan trọng của hội đấu giá lần này, một tấm đan phương từ thời cổ lưu lại! Cho dù đan phương này thiếu một khối, nhưng mà các vị cũng biết thời đại chúng ta ở hiện tại, đan phương đã tuyệt tích, vì vậy giá trị của tấm tàn phương (l^q"đ đan phương không trọn vẹn) này, phỏng chừng không người không biết!"

Lúc này, hội đấu giá đã sắp kết thúc, ở ngoài ghế lô truyền đến tiếng nói hào phóng của người bán đấu giá: "Giá khởi điểm của lần bán đấu giá này là một trăm vạn Kim tệ, mỗi lần tăng giá không được dưới mười vạn, hiện tại đấu giá bắt đầu!"

Phanh!

Theo lời này vang lên, đám người chợt náo động.

"Đan phương từ thời cổ lưu lại?" Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên tia sáng sắc bén, không tiếng động nở nụ cười.

"Hả?" Dạ Lan có chút kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân: "Cố cô nương, ngươi có hứng thú đối với đan phương này?"

"Không sai," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta quả thật có hứng thú."

Tuy rằng hội đấu giá lần này không có tìm kiếm được tin tức của Địa Ngục Chi Liên, nhưng vẫn là có chút thu hoạch không nhỏ! Tấm đan phương này, bất luận như thế nào nàng cũng phải có được!

"Ha ha," Dạ Lan cười nhẹ hai tiếng: "Ta không nghĩ tới Cố cô nương cũng cảm thấy hứng thú đối với thứ này, kỳ thực theo ta, cho dù chiếm được đan phương cũng không có chỗ dùng, l.q.đ luyện đan thuật đã thất truyền ở thời đại hiện giờ, không ai có thể luyện chế ra đan dược, một khi đã như vậy, lấy được đan phương lại có thể như thế nào?"

Nghe được lời nói của lão giả, Cố Nhược chỉ cận là cười cười, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ là thích thu thập những thứ này mà thôi, chỉ cần mình thích, quản nó có tác dụng hay không, Dạ Lan tiền bối, người nói có đúng không?"

"Ha ha!" Dạ Lan vuốt chòm râu trắng, sang sảng cười to hai tiếng: "Không sai, không sai, chỉ cần là trong lòng mình yêu thích, dù vô dụng lại như thế nào? Tiểu nha đầu, ngươi thật đúng là càng ngày càng hợp khẩu vị của ta."

Nhưng mà, Dạ Lan không hiểu biết Cố Nhược Vân, đối với Cố Nhược Vân mà nói, bình thường thứ có thể làm cho nàng coi trọng, đều là có thể mang đến lợi ích cho nàng.

Tỷ như tấm đan phương này!

Có lẽ đan phương ở trong tay những người khác chỉ là một tờ giấy bỏ, nhưng ở trong tay Cố Nhược Vân hiện giờ luyện đan thuật càng ngày càng thành thục, kia chính là vật báu vô giá!

"Đan phương, rốt cục ta cũng đợi được nó!"

Trong một gian ghế lô khác, Bạch Tử hít vào một hơi thật sâu, nắm tay không tự chủ được nắm chặt: "Lần này phụ thân để cho ta tới, lqd chính là vì tấm đan phương này, cho nên, mặc kệ như thế nào, ta đều phải có được nó!"
Bình Luận (0)
Comment