Edit: kaylee
Năm ngày?
Thế nào Mộ Dung Yên cũng không nghĩ tới, bệnh tình làm cho nhiều danh y Hắc Nham Thành đều thúc thủ vô sách (bó tay hết cách) như vậy, Cố Nhược Vân lại có thể dùng năm ngày để chữa khỏi!
Này như thế nào có thể làm cho nàng không kích động?
"Cố cô nương, chỉ cần ngươi có thể cứu được gia gia, ta có thể cam đoan, từ đây về sau Mộ Dung thế gia sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"
"Tốt, vậy ngươi đi chuẩn bị ngân châm cho ta, năm ngày sau mới đến, mặt khác, trong vòng năm ngày này đừng để cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta, nếu không thất bại trong gang tấc!" Con ngươi của Cố Nhược Vân trầm xuống, giọng điệu kiên quyết nói.
Mộ Dung Yên kích động gật gật đầu: "Cố cô nương, ta và sư huynh tự mình chờ ở đây là được, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy ngươi."
"Không cần," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Nếu ta không có đoán sai mà nói, mấy ngày nay Mộ Dung Nhu Nhi hẳn là sẽ có động tác, l^q"đ~ ngươi phải cho nàng một cái cơ hội một mình tìm ngươi, cho nên để cho Lục Thiếu Thần thủ ở ngoài cửa là đủ rồi, ngươi trở về đi."
Nghe nói như thế, trong mắt Mộ Dung Yên mang theo thất vọng, nhưng nàng không có nói gì cả.
"Ta hiểu được, ta đây đi về trước, sư huynh, nơi này giao cho người, đến lúc đó ta còn sẽ phái một ít người đến."
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, khi lại mở mắt trong mắt đã tràn đầy kiên định.
Bất luận như thế nào, nàng cũng phải tin tưởng Cố cô nương, nàng đã nói có thể cứu được gia gia, vậy nhất định có thể.
Nghĩ vậy, nàng hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng nhìn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt như thường của nữ tử một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Năm ngày!
Đối với Mộ Dung Yên mà nói là cực kì khó khăn.
Cho nên, sáng sớm năm ngày sau, Mộ Dung Yên đã vội vàng muốn chạy tới phòng ngủ của lão gia tử.
Nhưng mà bước chân của nàng còn không có bước ra, cửa phòng đã bị một cái tay ngọc đẩy mở ra, rồi sau đó kia một bóng dáng làm cho người sinh ghét chậm rãi bước vào, xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Yên.
"Ngươi tới làm gì?" Mộ Dung Yên nhướng mày, giọng điệu không tốt nói.
"Muội muội tốt của ta, ta đương nhiên đến xem muội nha."
Mộ Dung Nhu Nhi mềm nhẹ cười, trở tay đóng cửa lại, ả tới gần Mộ Dung Yên, nhợt nhạt nâng khóe môi lên một chút: "Muội muội, ấn giám gia chủ trên tay muội kia, theo ta không phải gia gia giao cho muội, là muội trộm đến, cho nên hiện tại ta muốn muội đứng ra nói với mọi người chuyện này! Hơn nữa thừa nhận muội muốn mưu hại gia gia, đoạt vị trí gia chủ!"
Mộ Dung Yên cười lạnh một tiếng: "Ấn giám là gia gia cho ta, ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta đoạt?"
"Chứng cớ?" Mộ Dung Nhu Nhi nhếch khóe môi, hơi hơi nheo lại mắt đẹp, một chút âm hiểm chợt lóe lên trong mắt, l.q.đ không tiếng động nở nụ cười: "Chứng cớ không phải là muội à? Chỉ cần muội thừa nhận, vậy thì tất cả mọi người sẽ tin tưởng, không bằng muội muội giúp ta chuyện này, như thế nào?"
"Dựa vào cái gì?" Mộ Dung Yên hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói.
"Chỉ bằng ——" Mộ Dung Nhu Nhi dừng một chút: "Ngươi muốn cứu gia gia!"
Ầm! ~
Một ngọn lửa giận bắt đầu khởi động từ trên người của Mộ Dung Yên, con ngươi lạnh lùng nhìn Mộ Dung Nhu Nhi: "Lời này của ngươi có ý tứ gì?"
"Ý tứ rất đơn giản, chỉ cần ngươi thừa nhận việc này, ta có thể làm cho thương thế trên người gia gia lập tức phục hồi như cũ! Nếu ngươi không thừa nhận, vậy ngượng ngùng, muội muội tốt của ta, ở sau khi mất đi phụ thân, ngươi lại sắp mất đi gia gia đau yêu ngươi nhất!" (L: Rạch mặt nha ~)
Bên môi Mộ Dung Nhu Nhi mang theo độ cong âm lãnh, giọng nói không nhanh không chậm nói.
"Mộ Dung Nhu Nhi!!!" Mộ Dung Yên gắt gao cắn răng, nắm chặt nắm tay, từng từ từng chữ nói: "Rốt cục ngươi không tính toán tiếp tục ngụy trang rồi sao? Còn có, lqđ ngươi giải thích rõ ràng cho ta, độc của gia gia, có phải có liên quan với ngươi hay không?!"
Trừ bỏ nữ tử này, nàng thật sự nghĩ không ra, còn có người nào khác có thể im hơi lặng tiếng tiếp cận gia gia, hơn nữa làm cho ông mạc danh kỳ diệu (không hiểu tại sao) lại trúng độc!