Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 6

Edit: kaylee

"Xin lỗi?" Cố Nhược Vân lạnh lùng cười nói, "Xin hỏi đầu óc của ông có phải bị nước vào hay không? Ta đánh Lăng gia tiểu thiếu gia? Đừng quên, ta chỉ là một phế vật Tụ Khí cấp hai mà thôi! Hiện tại thực lực của Lăng gia tiểu thiếu gia đã tới Tụ Khí cấp năm, xin hỏi ta như thế nào mới có thể đánh hắn? Nếu ông cùng đệ nhất cao thủ của Thanh Long Quốc chiến đấu, có người nói ông đánh đệ nhất cao thủ của Thanh Long Quốc, ông sẽ tin tưởng lời này sao?"

Cố lão Tướng Quân sắc mặt xanh mét, đùng một tiếng một chưởng đánh ở trên mặt bàn, buồn bực nói: "Nghiệp chướng! Ngươi vậy mà ngay cả mệnh lệnh của gia gia ngươi cũng không nghe theo! Lăng gia đã nói là lỗi của ngươi, vậy đương nhiên là ngươi khiêu khích trước, lập tức quỳ xuống cho ta, cho đến khi bọn họ tha thứ ngươi mới thôi!"

"Ha ha!" Cố Nhược Vân cười to hai tiếng, một độ cong trào phúng lan tràn ở bên môi của nàng, "Rõ ràng là hắn ghen tị thiên phú của ca ca, vũ nhục ca ta trước, đến trong miệng ông, lại biến thành ta khiêu khích? Hơn nữa, ông không chỉ đầu óc bị nước vào còn là mắt mù, Lăng gia tiểu thiếu gia hoàn hảo không tổn hao gì kia là bị khi dễ? Mà ta đầy người vết thương, liền biến thành người đánh hắn? Gia gia, ông thật đúng là giúp ngoài không giúp lí."

Cố lão Tướng Quân ngây ngẩn cả người, lúc này lão đã không để ý tới phẫn nộ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân.

Đây…... Đây vẫn là tôn nữ luôn yếu đuối của mình sao? Khi nào thì nàng nói chuyện trật tự trở nên rõ ràng như thế?

"Rốt cuộc ngươi là ai!"

Bỗng nhiên, ánh mắt của Cố lão Tướng Quân trầm xuống, một luồng sát khí nháy mắt tràn ngập ở trong toàn bộ phòng khách.

Cho dù hiện tại Cố Nhược Vân thực lực thấp kém, nhưng nàng chỉ cần điều động tinh thần lực cũng đủ chống cự luồng sát khí này, chỉ là nếu làm như vậy, bản thân khẳng định sẽ lộ ra sơ hở, vì vậy nàng vẫn chưa mạo hiểm như vậy, mà là để bản thân bại lộ ở dưới luồng sát khí kia.

"Thế nào, ông muốn giết ta?" Cố Nhược Vân giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trào phúng cười nói, "Dù sao ông đã bổng giết (dùng gậy đánh đến chết) ta một lần, nếu không phải ta sức sống ương ngạnh, cũng không có cách nào chống đỡ được, hiện tại ông muốn giết cứ giết, chính là, không biết sau khi ca ta trở lại làm sao ông có thể ăn nói với hắn!"

Cố lão Tướng Quân hơi hơi nheo lại đôi mắt.

Kỳ thực, sau khi bổng giết Cố Nhược Vân, lão liền hối hận, mặc dù Cố Nhược Vân là phế vật, nhưng nàng còn có một huynh trưởng bao che khuyết điểm, lúc đó nếu không phải Cố Nhược Vân chết không chịu thừa nhận sai lầm, lão cũng sẽ không tức giận ra tay nặng như thế......

Cũng may phế vật này chính là chỉ mất đi hô hấp trong thời gian ngắn, rất nhanh liền khôi phục nhịp tim.

Chỉ là, Cố lão Tướng Quân như thế nào biết, chính là ngắn ngủi trong nháy mắt kia, linh hồn trong khối cơ thể này đã thay đổi một cái......

"Hừ, nếu ngươi là Cố Nhược Vân, ta quả thật cần cho Sanh Tiêu một cái công đạo, đáng tiếc, ngươi không phải!" Cố lão Tướng Quân lạnh lùng nói, "Rốt cuộc ngươi là loại người nào! Phế vật yếu đuối Cố Nhược Vân kia, tuyệt sẽ không nói ra loại lời nói này!"

Nhất thời, tất cả ánh mắt trong phòng đều tụ lại ở trên khuôn mặt thanh tú của Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân giống như không cảm nhận thấy, không cho là đúng cười nói: "Ta có phải hay không là Cố Nhược Vân, chẳng lẽ ông không rõ ràng sao? Những năm gần đây, ta luôn luôn giả bộ yếu đuối, chỉ vì muốn an bình, nhưng trải qua chuyện lần này, ta đã quyết định, cho dù ta là phế vật, cũng sẽ không tiếp tục yếu đuối nữa! Ta càng yếu đuối, sẽ chỉ làm các ngươi càng thêm khi dễ thôi!"

Nghe nói như thế, tất cả mọi người bất giác bừng tỉnh đại ngộ (bỗng nhiên hiểu ra).

Khó trách hiện tại phế vật này sẽ có loại dũng khí này, thì ra yếu đuối của nàng đều là giả bộ, cứ như vậy liền thông suốt…....

Phanh!

Lăng Nghị vỗ bàn đứng lên, lạnh lùng nói: "Cố Nhược Vân, lão nhân ta trời sinh bao che khuyết điểm, ta mặc kệ ngươi là đúng hay sai! Hôm nay đều phải quỳ xuống nhận sai cho ta, nếu không, ta quản ngươi có ca ca thiên tài gì, ta đều sẽ làm ngươi chết ở chỗ này! ! !" 

Nhìn nhìn bộ mặt già nua tràn đầy tức giận của Lăng Nghị, Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Ngươi muốn ra tay với một vãn bối như ta, không sợ toàn bộ người Thanh Long Quốc nhạo báng ngươi lấy lớn khi nhỏ sao?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?"

"Như vậy đi, để cho tôn tử của ngươi cùng ta quyết đấu là được!"
Bình Luận (0)
Comment