Edit: kaylee
Nhìn biểu cảm dữ tợn của Nhị phu nhân, Cố Nhị gia nhíu nhíu lông mày, quay đầu nhìn về phía Cố gia lão nhân, hỏi: "Phụ thân, vậy kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"
Cố lão gia tử hơi hơi nheo mắt lại, bên môi lộ ra một nụ cười lạnh: "Xem ra lúc này đây cần bản Tướng Quân tự thân xuất mã (tự mình ra mặt)! Tốt xấu gì bản Tướng Quân cũng là gia gia của nàng, ta cũng không tin ta tự mình tới cửa cầu nàng trở về, nàng cũng có thể cự tuyệt! Mà nếu nàng dám làm như vậy, đương nhiên sẽ bị nhiều người chỉ trích."
Thanh Long Quốc vô cùng coi trọng hiếu đạo, hiện tại lão đánh cược dùng khuôn mặt già này đi cầu nàng, bất luận như thế nào, nàng đều không thể cự tuyệt, nếu không tất nhiên sẽ bị người chỉ trích.
Nhưng mà, thật đáng tiếc, lúc này đây, ngay cả mặt của Cố Nhược Vân lão gia tử cũng không có nhìn thấy đã bị chặn ở ngoài cửa.
Bởi vì, từ sau khi trở về, Cố Nhược Vân liền tiến vào tu luyện, đừng nói là người khác, ngay cả Đông Phương Thiếu Trạch đều không thể nhìn thấy nàng, cho nên, Cố lão gia tử chỉ có thể thất vọng mà về.
Liên tục vài ngày không cách nào gặp mặt Cố Nhược Vân, lão gia tử vẫn luôn lo lắng Đông Phương Thiếu Trạch có thể hay không tìm tới cửa, ngay tại lúc lòng của lão tràn đầy thấp thỏm, lại nghe thấy cơ sở ngầm an bày ở cửa thành đến báo cáo, Đông Phương thiếu chủ đột nhiên vội vội vàng vàng rời đi Thanh Long Quốc.
Vì thế, trái tim dâng lên cao kia của lão rốt cục về lại vị trí............
Trong phòng ngủ, Cố Nhược Vân chậm rãi mở mắt, trong phút chốc kia một khuôn mặt xinh đẹp đến không gì sánh nổi xuất hiện ở trước mặt của nàng.
"Tiểu Dạ?" Khi nào thì người này xuất hiện ở đây, nàng vậy mà không có một chút phát hiện.
Nam nhân ủy khuất phiết miệng, ánh mắt ai oán nhìn Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân, ngươi đã tu luyện rất lâu."
Ngụ ý, hắn cũng đã rất lâu không nhìn thấy Cố Nhược Vân.
“Rất lâu sao?" Cố Nhược Vân cười cười, "Tính ra ta bế quan cũng khoảng một tháng rồi đi, hiện thời cũng đột phá đến Tụ Khí cấp sáu, không biết binh khí ta muốn La Tướng Quân đã tạo như thế nào rồi."
Xôn xao!
Đúng lúc này, trong linh hồn của Cố Nhược Vân truyền đến một trận dao động, trong lòng nàng lập tức vui vẻ: "Tử Tà, ngươi tỉnh?"
Tiếng vừa mới nói ra, một ánh sáng màu tím từ trên người Cố Nhược Vân tán phát ra, rồi sau đó, tiếng cười trầm thấp tà mị của nam nhân đột nhiên vang lên: "Nha đầu, đã lâu không thấy, thế nào? Ngươi nhớ ta, khẩn cấp triệu hồi ta ra như vậy?"
Một bộ trường bào màu đỏ tía, trên ống tay áo thêu hoa văn Phượng Hoàng màu tím, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân nở nụ cười tà khí, trong mỗi cử chỉ mỗi hành động đều lộ ra khí thế lẫm liệt.
Cố Nhược Vân sắc mặt biến đen: "Ta có một việc cần ngươi hỗ trợ."
Dứt lời, nàng nhìn về phía Thiên Bắc Dạ ở bên cạnh, nói: "Đây là bằng hữu ta vừa mới quen, ngươi giúp ta xem một chút trí nhớ của hắn là chuyện gì xảy ra? Vì sao mất đi toàn bộ trí nhớ."
"Hả?" Tử Tà khẽ nhíu đôi lông mày tà khí, theo ánh mắt Cố Nhược Vân nhìn lại.
Ngay sau khi hắn nhìn thấy Thiên Bắc Dạ, khuôn mặt tuấn mỹ liền cứng lại, ‘bá’ một tiếng, khí thế toàn thân đều kéo lên đến cực điểm ở giờ khắc này, ánh mắt lạnh như băng, giống như sương giá: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lạnh..................
Giờ khắc này, Cố Nhược Vân nhìn thấy lạnh như băng chưa từng có qua ở trong mắt của Tử Tà.
Từ lúc quen biết Tử Tà đến bây giờ, nàng chưa từng thấy nam nhân này lộ ra biểu cảm như vậy, nhất là bên trong một đôi con ngươi màu tím kia, còn có ngọn lửa thù hận thiêu đốt.
"Tử Tà, đây rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Có chuyện gì?" Tử Tà cười lạnh một tiếng, "Hẳn là nên hỏi hắn!"