Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 62

Edit: kaylee

"Sẽ không," Nàng lắc lắc đầu, khẽ cười nói, "Ta tin Tử Tà, nhưng ta càng tin cảm giác của bản thân ta, mặc kệ trước kia ngươi là cái dạng gì, ta quen biết không phải là ngươi trước kia, mà là ngươi hiện tại."

Nam nhân nở nụ cười.

Nụ cười này, chính là thiên địa đều ảm đạm thất sắc, đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

"Ta cũng tin tưởng ngươi, trên đời này, ta chỉ tin một mình ngươi, cho dù là ngươi quên ta đi, ta cũng sẽ tin tưởng vững chắc ngươi có lý do của ngươi, Tiểu Vân, nếu quả có một ngày ngươi buông tha cho ta, ta lại ở chỗ này chờ ngươi, chờ ngươi về đây tìm ta……….."

Cố Nhược Vân trong lòng run lên, càng đau lòng hơn cho nam nhân này, bất luận hắn đã từng phạm phải sai lầm lớn đến đâu, nàng cũng tuyệt đối sẽ không buông tay hắn.............

Đi ra cửa phòng, liền nhìn thấy Dư lão bước nhanh mà tới, lúc ông trông thấy Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ bước ra cửa, trong lòng vui vẻ, vội vàng đi lên phía trước.

"Đại tiểu thư, những người đó đã trở lại."

Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, nở nụ cười: "Tính ra, binh khí La Tướng Quân phủ cũng nên làm xong, Dư lão, ông đi đến La Tướng Quân lấy binh khí tới cho ta, cũng là lúc ta nên triển khai kế hoạch của ta."

"Vâng, đại tiểu thư."

..................

Một tháng trước, đội ngũ bị Cố Nhược Vân phái đi Linh Thú chi lĩnh gồm tất cả hơn một trăm người, mà quay về lại chỉ có hơn năm mươi người. Trong đó phần lớn người đều là vì gặp được nguy hiểm không cách nào chống cự nên bỏ chạy, cũng có một số táng thân ở dưới nanh vuốt của Linh Thú hung ác.

Nhưng mà, lúc này mọi người lại không biết, bởi vì bọn họ kiên trì, nên ở tương lai sau đó không lâu, sẽ trở thành cường giả uy chấn đại lục!

Trong đại viện, Cố Nhược Vân nhìn quét qua những người lưu lại, cuối cùng dừng ở phía trên khuôn mặt cao ngạo của Tầm Phong.

"Ngươi kiên trì được."

"Đúng vậy," Tầm Phong ngẩng mặt lên, lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) nói, "Lúc trước ngươi hứa hẹn với chúng ta, nếu chúng ta còn sống trở về sẽ để chúng ta xem một chút bản lĩnh của ngươi, hi vọng ngươi đừng làm chúng ta uổng phí một tháng thời gian."

Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Nói thật, ta không có thực lực gì, cho đến nay, cũng chỉ là một gã Tụ Khí cấp sáu mà thôi, luận chiến đấu, ta đương nhiên không phải là đối thủ của những tinh anh như các ngươi."

Vẻ mặt của Tầm Phong có chút khó coi, tiểu nha đầu này đang trêu đùa bọn họ? Thực như vậy, hắn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!

"Nhưng mà," Cố Nhược Vân hai mắt vừa chuyển, cười nói, "Các ngươi thực cho rằng một tháng thời gian này là uổng phí sao? Chẳng lẽ một tháng rèn luyện, các ngươi một chút tiến bộ đều không có? Nếu thực là như thế, ta cũng không cần bồi dưỡng các ngươi."

Nghe nói như thế, trên khuôn mặt của mọi người đều xuất hiện một chút biến hóa.

Cố Nhược Vân nói không sai, một tháng rèn luyện, bọn họ không ngừng tiến bộ thật nhanh, hơn nữa ngay cả khí lực đều cường tráng hơn không ít, đầy là thành quả bình thường bọn hắn tu luyện nửa năm đều không đạt được………………

"Lúc trước ta đã nói qua, có lẽ hiện tại thực lực của ta không phải là rất mạnh, nhưng mà ở tương lai không xa, tất cả các ngươi liên hợp lên cũng không phải là đối thủ của ta! Cho dù là ở dưới sự bồi dưỡng tỉ mỉ của ta."

Hiện tại thực lực của Cố Nhược Vân chẳng phải thật xuất chúng, nhưng mà đối với người cùng lứa tuổi mà nói vẫn là không tệ, ít nhất không phải phế sài lúc trước, nhưng mà, dù sao thời gian tu luyện hơi ngắn, cũng chỉ có được thành công như vậy.

"Chỉ cần các ngươi đi theo ta, tuyệt đối sẽ không hối hận!" Cố Nhược Vân ngẩng mặt lên, ánh mặt trời dưới, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười lạnh nhạt mà tự tin, "Ta sẽ rèn luyện bọn ngươi thành một quân đội cường đại nhất! Cho dù quân đội này chỉ có năm mươi người, cũng là bách chiến bách thắng (trăm trận trăm thắng), công vô bất khắc (*)! Tin tưởng các ngươi kiên trì đến cuối cùng, cũng chỉ là muốn một kết quả như thế thôi."

(*) công vô bất khắc: nguyên văn 攻无不克, ý nói chỉ có không công chiếm chứ không có không công chiếm được, dùng để hình dung một lực lượng vô cùng cường đại

Truyện được edit tại!

Chương 63: Tỷ thí, nghịch chuyển (một)

Edit: kaylee

Sườn mặt của Cố Nhược Vân ở dưới ánh mặt trời bao phủ xuốn có ánh sáng kiên định, làm cho hai mắt của Tầm Phong xuất hiện một chút hoảng hốt, đột nhiên, hắn làm ra một quyết định, quyết định kia đủ để ảnh hưởng đến cuộc đời hắn.

"Nếu ngươi có thực lực báo thù cho, từ đây về sau mạng của Tầm Phong ta là của ngươi!"

Kỳ thực, ngay từ đầu, Cố Nhược Vân liền ở giữa mọi người liếc mắt một cái nhìn trúng Tầm Phong, bởi vì, nam nhân này thực lực rõ ràng là mạnh nhất giữa bọn hắn, hơn nữa nàng có một loại cảm giác, thân phận của thanh niên này cũng không bình thường.

"Yên tâm đi, các ngươi đã trở thành người của ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi," Nói tới đây, Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, tiếp tục nói, "Trong tay ta đây là Tụ Khí đan, sau khi ăn vào thực lực của các ngươi sẽ lớn mạnh nhanh hơn."

Tụ Khí đan?

Tất cả mọi người không nghe nói qua cái gì gọi là Tụ Khí đan, bất giác ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân.

"Tụ Khí đan? Ngươi.......... Ngươi nói là đan dược?"

Ngay tại lúc mọi người không rõ chân tướng, Dư lão hoảng sợ kêu lớn lên.

Ông trừng đôi mắt già, không dám tin nhìn chằm chằm bình sứ trên tay Cố Nhược Vân, giờ khắc này, hô hấp của ông đều khẩn trương lên, sợ không cẩn thận nghe sót cái gì đó.

Những người khác không biết Tụ Khí đan là cái gì, Dư lão thân là người Đông Phương thế gia như thế nào sẽ không biết?

Đó là thứ tồn tại trong truyền thuyết, vì sao trên tay nàng lại có đan dược?

Đây…... Đây quả thực rất bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng được)!

Phải biết rằng, cho dù là ở vạn vạn năm trước, Luyện Đan Sư đều là tồn tại cực kì trân quý, huống chi là hiện thời ở loại thế giới đã không có Luyện Đan Sư này? Mà cho dù là ở Đông Phương thế gia, cũng chỉ có hai viên đan dược, vẫn là năm đó gia chủ đạt được từ trong một tòa di tích viễn cổ! Hơn nữa còn quý trọng giống như đồ gia truyền.

Nhưng mà nàng thì sao? Tùy tùy tiện tiện lấy ra đan dược? Hơn nữa còn tùy ý tặng người?

Thật sự là một tên phá của!

Dư lão có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) nhìn Cố Nhược Vân, hiển nhiên là có chút bất mãn đối với việc nàng tặng đan dược cho người, cho dù những người này là thuộc hạ của nàng, nhưng cũng không cần thiết hào phóng như vậy nha.

(*) chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

"Dư lão, theo ta thấy, tu vi của ông đã đến thời kỳ bình cảnh, mà Tụ Khí đan đối với võ giả bị vây trong thời kỳ bình cảnh không có tác dụng gì, cho nên đan dược này tạm thời không chuẩn bị phần của ông, ít hôm nữa ta sẽ giúp ông luyện chế một loại đan dược có thể trợ giúp ông đột phá Võ Vướng cao cấp."

Nhìn đến ánh mắt của Dư lão, Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nhún vai nói.

Cái gì....... Cái gì?

Dư lão bỗng chốc mở to hai mắt nhìn.

Nha đầu kia mới vừa nói có thể làm tăng thực lực của mình lên tới Võ Vương?

Nhất định là bản thân nghe lầm.

Đúng vậy, nhất định là bản thân nghe lầm……...

Theo Dư lão, có thể có nhiều đan dược như vậy đã thật ngạc nhiên, huống chi còn là đan dược có thể giúp đột phá Võ Tướng cao nhất, đây căn bản chính là ý nghĩ kỳ lạ, tuyệt đối không có khả năng đã xảy ra.

"Ha ha, đại tiểu thư, ý tốt của người lão nô tâm lĩnh (*), nhưng lão nô thiên phú không tốt, thiếu chủ thương cảm lão nô đã đi theo nhiều năm để cho lão nô rời xa tranh chấp, tới đây bảo dưỡng tuổi thọ, thuận tiện trông nom Bách Thảo Đường, tư chất bản thân lão nô rõ ràng, đời này đều không có khả năng có thể đột phá."

(*) tâm lĩnh: xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn)

Dư lão lắc lắc đầu, cười cười.

Nghe vậy, Cố Nhược Vân không có lại nói thêm cái gì, nàng mỉm cười, nói: "Dư lão, ông giúp ta phát đan dược cho mọi người, Tụ Khí đan này có thể trợ giúp võ giả hội tụ toàn bộ thiên địa linh khí, có thể gia tăng tốc độ tu luyện, nhưng mỗi lần chỉ có thể dùng một viên, phải chờ sau khi hết hiệu lực và tác dụng mới dùng một viên khác."
Bình Luận (0)
Comment