Edit: kaylee
"Lăng Ngọc? Người Lăng gia?"
Cố Nhược Vân nhìn về phía hoa phục nữ tử trợn mắt nhìn bản thân kia, hơi ngẩn ra.
Kỳ thực nàng và Lăng Ngọc chỉ là có duyên gặp mặt một lần, ở lần đầu tiên Cố Nhược Vân đi Bách Thảo Đường, đúng lúc Lăng Ngọc gây chuyện bị Bách Thảo Đường đuổi ra, rồi sau đó bị Lăng gia lão gia tử áp đi xin lỗi, lại vẫn luôn không được Bách Thảo Đường gặp mặt.
Nàng thật không ngờ, lại ở chỗ này gặp gỡ Lăng Ngọc.
"Ngươi tới nơi này làm gì?"
Bởi vì có liên quan đến Lăng Hi, cho nên Lăng Ngọc vừa thấy Cố Nhược Vân liền giống như kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, hai ánh mắt như lợi kiếm kia hung hăng bắn về phía thiếu nữ trước cửa, càng là hận không thể ở trên khuôn mặt thanh tú kia xẹt qua vài đường dấu vết.
Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Lăng Ngọc, tầm mắt dừng ở trên người trung niên nam nhân trước mặt nàng, nói: "Tòa trạch viện này giá bao nhiêu."
Nhưng trung niên nam nhân chưa mở miệng, âm thanh trào phúng của Lăng Ngọc đã vang lên.
"Tiểu tiện nhân, hiện tại ngươi đừng tưởng rằng tiến vào Bách Thảo Đường là có thể đủ tự cho là đúng! Nói đến cùng ngươi chỉ là một hạ nhân của Bách Thảo Đường mà thôi, ngươi cho là ngươi có thể ỷ vào thế lực của Bách Thảo Đường mạnh mẽ thu tòa trạch viện này vào trong tay của mình? Ta nói cho ngươi, chỗ này là biệt viện ta mua cho Thái Tử, sắp tới đúng lúc hắn muốn chuyển ra ngoài hoàng cung ở, Thái Tử là người Luyện Khí Tông, cho dù thế lực Bách Thảo Đường cường thịnh hơn nữa cũng không bằng Luyện Khí Tông, huống chi là vì một tạp dịch nho nhỏ như ngươi mà đối đầu với Luyện Khí Tông!"
Lăng Ngọc cao ngạo dương khuôn mặt nhỏ nhắn, vênh vênh váo váo nói.
Chỉ cần nghĩ đến lúc trước nàng bị Bách Thảo Đường quăng ra bên ngoài, liền hận nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà không sao, chờ nàng trở thành Thái Tử Phi, Bách Thảo Đường nho nhỏ kia chính là vật trong bàn tay của nàng! Đến lúc đó, Cố Nhược Vân thân là tạp dịch của Bách Thảo Đường, nàng muốn xử trí thế nào liền xử trí thế đó!
"Tòa biệt viện này giá là bao nhiêu?"
Cố Nhược Vân giống như không có nghe thấy lời nói của Lăng Ngọc, tiếp tục hỏi.
"Cố Nhược Vân, bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi, ngươi cũng dám không quan tâm tới ta!"
Lăng Ngọc tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.
"Hả?"
Rốt cục, Cố Nhược Vân có phản ứng, nàng nhíu mày nhìn về phía Lăng Ngọc, vui vẻ nhẹ nhàng nói: "Thì ra là ngươi đang nói chuyện với ta? Thật có lỗi, ta còn tưởng ngươi đang lầm bầm lầu bầu một mình."
Phốc!
Lăng Ngọc suýt chút nữa thì phun ra một ngụm mái, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, trong mắt kia mang theo tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Nhược Vân, ta khuyên ngươi vẫn là cút đi! Ngươi mua không nổi trạch viện này! Huống chi ngươi không có quyền lợi tranh đấu với Thái Tử điện hạ!"
Bá!
Bỗng nhiên, một thanh bảo kiếm sắc bén chợt xé gió mà ra, đặt tại phía trên cổ của Lăng Ngọc, trong nháy mắt cả người của nàng liền lạnh như băng, cái đầu dương cao vừa lúc chống lại một đôi mắt cao ngạo lạnh lùng.
"Ngươi tốt nhất là câm miệng cho ta! Nếu không thì……...."
Tầm Phong lạnh lùng nhìn Lăng Ngọc, giọng nói lạnh như băng.
"Ngươi... Ngươi có biết ta là ai không? Đương kim Quý Phi là cô cô của ta, ngươi cũng dám uy hiếp ta! Chờ ta trở về nói cho cô cô, ta khiến cho cô cô diệt cửu tộc (chín họ) của ngươi!"
Hai mắt của Tầm Phong tối sầm lại, hắn đột nhiên cười lạnh: "Ta quản cô cô ngươi là Quý Phi hay là Hoàng Hậu, kẻ mạo phạm chủ tử, chết!"
Ở trong mắt thanh niên, Lăng Ngọc thấy được sát ý.
Đúng vậy, người kia quả thật muốn giết nàng, cũng không phải cố ý hù dọa!
Nháy mắt kia Lăng Ngọc sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân không ngừng run rẩy, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
"Tầm Phong, ta là đến mua bán, về phần chuyện khác, về sau xử lý đi." Cố Nhược Vân nhìn nhìn Tầm Phong, nói.
Nghe nói như thế, sát khí trên người Tầm Phong mới thu lại.
Rõ ràng, Lăng Ngọc nhẹ nhàng thở ra, một khắc vừa rồi kia, nàng rõ ràng cảm giác được tử thần cách bản thân gần như thế.