Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 686

Ba ngày sau, một đám người mặc áo trắng giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống, đứng trong Tử Minh phủ.

Bên trong đám người đó, dẫn đầu là một nữ tử lãnh diễm mặc bạch y, đôi mắt lãnh đạm, một thân y phục tuyết trắng lại càng khiến cho người khác nhìn vào không dám có cảm giác khinh nhờn.

- Vinh môn chủ, ngươi đã đến?

Trông thấy một đám người mặc áo trắng phía trước, Đại trưởng lão chậm rãi tiến tới, nhàn nhạt cười nói:

- Ta đã ở đây chờ các ngươi rất lâu. Bây giờ xin mời theo ta.

Cho dù Vinh Hân là Môn chủ Y môn, nhưng đây là Tử Minh phủ - một trong ba đại thế lực, thân là Đại trưởng lão, hắn cũng không cần quá khách khí với những người này.

- Được, vậy trước tiên hãy để cho ta đến nhìn xem tình hình của quý Phủ chủ như thế nào!

Vinh Hân khẽ cười cười, không kiêu ngạo không tự ti, tư thái ung dung đó ngược lại lại được Đại trưởng lão có chút tán thưởng.

Đặc biệt là Vinh Hân tuổi cũng không lớn, bây giờ vẫn chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành một cường giả Võ Hoàng cao cấp, đồng thời có thể đem danh tiếng cho Y Môn,giúp Y Môn gây được tiếng vang trên đại lục, nàng cũng đã phải chịu nhiều thiệt thòi.

- Vậy thì đi thôi!

Nghĩ đến điều này, sự lãnh ngạo trên dương mặt Đại trưởng lão dần dần mất đi, mà trái lại ngữ khí đã có phần khách khí.

Vinh Hân làm một động tác mời, không nói thêm gì, dẫn theo người Y Môn đi theo sau Đại trưởng lão, hướng về phía phòng ngủ của Phủ chủ mà đi đến.

Trong phòng ngủ, sắc mặt Phủ chủ tái xanh, nằm ở trên giường không phát ra một âm thanh nào, móng tay đều đã biết thành màu đen, toàn thân trên dưới đều không có một chút huyết sắc nào.

Người thiếu niên đang ghé vào đầu giường của hắn khóc thút thít, trông thấy Đại trưởng lão cùng với một đám người đi vào, con mắt lập tức sáng lên:

- Đại gia gia, người của Y Môn đã đến chưa?

- Thiếu gia, người này là Vinh môn chủ, cũng là y sư đứng đầu đại lục này.

Đại trưởng lão mỉm cười tiến lên, hướng về phía thiếu niên giới thiệu nói:

- Chỉ cần có nàng, chúng ta sẽ không cần lo lắng bệnh tình của Phủ chủ nữa.

Y sư đứng đầu đại lục, ở trong lòng Đại trưởng lão, cũng chỉ có vị Môn chủ Y Môn trẻ tuổi này mới có thể đảm nhiệm. Nhưng sau khi nghe hắn nói xong, trên mặt của vị Vinh môn chủ này từ đầu tới cuối đều treo một nụ cười nhàn nhạt, dường như nàng cũng không bởi vì được người khác lấy lòng mà tự hào.

Đại trưởng lão thầm than nhẹ một tiếng, Vinh môn chủ tuổi còn trẻ mà đã có được tâm tính như vậy, khó trách có thể đạt được thành tựu như hiện tại.

- Vinh môn chủ.

Thiếu niên vội vàng đứng lên, ánh mắt khẩn cầu nói:

- Xin ngươi hãy mau cứu phụ thân ta! Chỉ cần ngươi cứu được phụ thân ta, Tử Minh phủ ta sẽ nợ ngươi một món nợ ân tình, ngươi muốn thế nào ta cũng sẽ đều đáp ứng.

- Tiểu thiếu gia, người không cần phải làm vậy. Trước tiên hãy để cho ta xem thương thế của Phủ chủ thế nào đã.

Gương mặt lãnh diễm của Vinh Hân chợt nở một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi tiến lên để điều tra tình huống khuếch tán của độc dược. Chẳng qua, càng xem, lông mày nàng càng nhíu chặt, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

- Vinh môn chủ, phụ thân ta có thể cứu được hay không?

Trái tim thiếu niên căng thẳng, bàn tay nhỏ nắm thật chặt, ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương.

- Haizzz

Vinh Hân lắc đầu, thở dài một hơi nói:

- Nếu như Phủ chủ vừa mới phát độc, ta có thể tự tin một trăm phần trăm có thể cứu được hắn, nhưng bây giờ cũng chỉ còn có một cách…

- Cách gì?

- Tìm một người để chuyển hết độc lên người hắn.

Câu nói đó, Vinh Hân nói rất bình tĩnh, thật giống như việc hy sinh tính mạng của một người để cứu người khác là một việc rất bình thường đối với nàng ta.

- Cái gì?

Tiểu thiếu niên sửng sốt một chút, hắn quay đầu nhìn về phía nam nhân đang nằm trên giường, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt. Thật lâu sau, hắn chuyển hướng, nhìn về phía Vinh Hân, nói:

- Vinh môn chủ, vậy ngươi có thể đem độc tố trên người phụ thân chuyển sang cho ta được không?
Bình Luận (0)
Comment